Mục Vân Thơ hoảng sợ nhìn nam nhân trung niên trước mắt, sắc mặt tái nhợt như giấy.
Người đàn ông trung niên chậm rãi tháo mũ lưỡi trai trên đầu ra, cười đến ánh mắt híp lại thành một khe hở.
"Nuôi dưỡng con mấy năm, nhìn thấy biểu tình này trên mặt con thật sự làm cho bố lạnh lòng."
"Ông..."
"Mấy năm không gặp mà đã như không quen biết sao?"
Người đàn ông trung niên chính là bố nuôi của Mục Vân Thơ, Hồ Đức Vinh.
Cũng chính là người lúc trước vẫn gửi tin nhắn cho Vũ Tiểu Kiều muốn uy hiếp Vũ Tiểu Kiều lấy ra 5 triệu.
"Ông...Ông. Làm sao ông tìm được nơi này? "Mục Vân Thơ nhìn thấy Hồ Đức Vinh, trong lòng cô ta cảm thấy rất sợ hãi.
Nỗi sợ hãi này là nỗi sợ hãi và hoảng loạn từ trái tim, hai tay không tự chủ được nắm lấy ga trải giường dưới thân.
Hai chân Mục Vân Thơ hiện tại vừa khôi phục lại một ít ý thức, nếu như đi lại được thuận tiện thì cô nhất định sẽ lựa chọn chạy trốn.
Cô ta không nên nhìn thấy Hồ Đức Vinh, người đàn ông này sẽ siết chặt lấy cô ta từng chút một giống như một ma cà rồng không biết thế nào là đủ.
"Con là con gái của bố, con ở đâu thì bố cũng sẽ tìm được con."
"Đừng nhìn bố như vậy, trong lòng bố không thoải mái, bố chính là người nuôi con nhiều năm như vậy, sao con có thể bất hiếu như vậy hả?"
"Ân nghĩa nuôi dưỡng của ông đối với tôi năm năm trước tôi đã trả hết, ông còn muốn cái gì nữa?" Thanh âm sợ hãi của Mục Vân Thơ không ngừng run rẩy.
"Tại sao lại đến tìm tôi? Sao ông lại muốn đến gặp tôi?”
Hồ Đức Vinh chậm rãi đi về phía Mục Vân Thơ, đứng ở đầu giường cô ra. Đôi mắt ông ta cười đến híp lại thành một khe hở, từ trên xuống dưới đánh giá Mục Vân Thơ.
"Con gái của bố chính là quý khí, năm năm trước có thể gặp được một người đàn ông xuất sắc như vậy..."
"Năm năm sau cậu ta vẫn còn chưa quên con, con xảy ra chuyện này cậu ta lại chuẩn bị cho con một phòng bệnh tốt như vậy để con dưỡng bệnh. Thật là tình thâm ý trọng."
Hồ Đức Vinh quan sát phòng bệnh cao cấp này, ánh mắt cười đến lần thứ hai híp lại thành một khe hở nhỏ.
"Bây giờ thật tuyệt vời! Ngay cả khi cậu ta kết hôn cũng không thể quên con.”
"Người ta thường nói thứ không có được mới là tốt nhất, con chính là một người con gái mà cậu ta không chiếm được, chỉ cần con hơi dùng một chút chiêu trò thì cậu ta nhất định có thể giống như năm đó, đối với con hết lòng hết dạ, thậm chí so với lúc trước còn lún sâu hơn."
Giọng nói của Mục Vân Thơ đã run rẩy nghẹn ngào: "Rốt cuộc ông muốn tôi làm cái gì? Ông có thể tha cho tôi không? Tại sao ông lại ép buộc tôi! Tôi đã trốn ông 5 năm rồi, rốt cuộc ông còn muốn dây dưa đến khi nào?”
"Ân nghĩa nuôi dưỡng của ông không phải tôi đã trả cho ông một khoản tiền lớn sao? Không phải ông nói là chúng ta đã cắt đứt tất cả các mối quan hệ bố con kể từ đó, không bao giờ qua lại sao? Ngay cả khi gặp lại nhau thì cứ coi như là một người xa lạ mà.”
"Đã 5 năm rồi! Tại sao lại đến dây dưa với tôi vậy! Ông không thể để tôi yên sao?” Mục Vân Thơ hai mắt đỏ bừng, hô hấp trở nên dồn dập, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
"Vân Thơ, nghe lời bố đừng kích động, bố nhớ con muốn đến thăm con thôi."
"Dù sao con cũng là con gái của bố, bố nuôi con nhiều năm như vậy, dù sao giữa chúng ta vẫn có tình cảm bố con."
"Tình cảm?" Mục Vân Thơ buồn cười: "Ông đối với tôi ngoại trừ lợi dụng, thì nào có tình cảm gì? ”
"Con nói loại lời này chính là không có lương tâm! Năm đó bố nhận nuôi con từ trại trẻ mồ côi, cho con ăn mặc, lại cho con đi học, con nghĩ con sẽ được đối đãi như vậy trong trại trẻ mồ côi sao?”Hồ Đức Vinh không vui vẻ nói.
"Ông nhận nuôi tôi rốt cuộc là vì cái gì trong lòng ông biết rõ hơn bất cứ ai.” Mục Vân Thơ kích động cao giọng.
‘’Mục đích của ông chính là vì để cho tôi trưởng thành, có thể giúp ông kiếm tiền! Tôi sẽ không quên, là ông tự mình bảo tooid di hầu hạ mấy lão già để giúp ông trả nợ, thiếu chút nữa bán đi cả cơ thể của tôi..."
Nói đến đây thanh âm Mục Vân Thơ nghẹn ngào, nước mắt từng hạt nhẹ nhàng lăn xuống.
"Vân Thơ, năm đó cũng là do bố không có cách nào! Bố thật sự thiếu tiền, con cũng không thể nhìn đám người kia đánh chết bố, phải không? Bố nuôi con nhiều năm như vậy, con vì bố làm chút việc cũng là chuyện nên làm..."
"Cho nên năm năm trước tôi nợ ông bao nhiêu tôi cũng đã trả hết! Chúng ta đã nói cắt đứt quan hệ, tại sao lại đến tìm tôi, ông mau ra khỏi đây đi!!!”
Mục Vân Thơ phẫn nộ chỉ về phía cửa phòng, trong đôi mắt đỏ bừng giống như muốn chảy máu.
“Vân Thi, sao con dám tức giận với bố!” Khuôn mặt của Hồ Đức Vinh lạnh xuống.
"Ông có tư cách gì để nói những lời như vậy với tôi? Tôi bị sa vào tình cảnh này, còn không phải đều là bởi vì ông sao?” Mục Vân Thơ căm hận trừng mắt nhìn ông ta. Nếu như không phải bởi vì Hồ Đức Vinh, cô ta và Tịch Thần Hạn cũng sẽ không đi tới như ngày hôm nay.
Càng không xa nhau tới năm năm.
"Mục Vân Thơ, con nói loại lời này không chột dạ sao?"
Giọng nói của Hồ Đức Vinh đã trầm xuống.
"Bố nói cho con biết, bố hiện tại thiếu một khoản tiền, nếu con không mau chóng giúp bố lấy được số tiền đó, bố sẽ đem toàn bộ bí mật của con tung ra ngoài, để xem Tịch Thần Hạn còn có thể quản việc đó hộ con không!”
“Ông lại đem chuyện kia uy hiếp tôi!” Mục Vân Thơ hoảng sợ thở ra khí lạnh.
Hồ Đức Vinh cười,nói: "Không có biện pháp nào nữa rồi, ai bảo con có điểm yếu trong bố.”
"Lấy được thứ vốn không nên thuộc về con chính là báo ứng cho con đó, Mục Vân! Đừng nghĩ rằng bố không biết tại sao con trở lại, không phải vì cậu ta đã kết hôn, không phải vì chính chủ xuất hiện ư?”
Hồ Đức Vinh nhìn thấy Khuôn mặt Mục Vân Thơ trở nên gần như trong suốt, cười càng thêm đắc ý.
"Xem ra bố đoán đúng rồi."
“Ông cút đi cho tôi!!!” Tiếng thét của Mục Vân Thơ cao lên gần như đã kiệt sức.
“Được rồi, bố đi! Con gái tốt của bố nhớ chăm sóc sức khỏe tốt! Bố cho con thời gian mười ngày, mau chóng lấy cho bố năm trăm vạn..."
Hồ Đức Vinh nhẹ nhàng nắm lấy cằm Mục Vân Thơ, Mục Vân Thơ lạnh lùng giãy thoát ra.
“Bằng không chút bí mật nhỏ này của con thật sự sẽ bị bố nhanh chóng truyền ra ngoài đó!”
Hồ Đức Vinh nhìn thoáng qua ánh mắt gần như tuyệt vọng của Mục Vân Thơ, cười cười nghênh ngang rời đi.
Ông ta vừa đi vừa lẩm bẩm.
"Vẫn là nuôi con gái có lợi hơn, con gái chính là áo bông nhỏ thân mật của bố mà..."
......
Vũ Tiểu Kiều nhận được điện thoại của Đường Khải Hiên liền cảm thấy rất kinh ngạc, sao Đường Khải Hiên lại gọi điện thoại cho cô?
Cô do dự trả lời.
"An Tử Dụ ở quán bar, cô tới đây một chút."
"Làm sao cô ấy lại ở trong một quán bar?"
Vũ Tiểu Kiều nghe thấy giọng nói không cao hứng của Đường Khải Hiên liền biết chuyện rất nghiêm trọng, vội vàng đứng dậy từ trên giường mặc quần áo.
"Tôi sẽ đến ngay."
Vũ Tiểu Kiều vội vã đến nhà cũ, bảo tài xế lái xe đưa cô đến quán bar.
An Tử Dụ ngồi trên quầy bar có vẻ như uống đã say, bên cạnh còn mấy bình rượu nằm nghiêng ngả.
Vũ Tiểu Kiều vội vàng xông lên đoạt lấy ly rượu trong tay An Tử Dụ.
"An Tử Dụ, có chuyện gì với cô vậy? Sao lại uống nhiều như vậy?”
An Tử Dụ giương mắt say khướt mơ hồ nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái.
"Làm sao cô đến được đây?" An Tử Dụ đi cướp ly rượu trong tay Vũ Tiểu Kiều nhưng bị Vũ Tiểu Kiều né tránh.
Vũ Tiểu Kiều không thấy Đường Khải Hiên ở đây, nghĩ tới chắc hẳn do Đường Khải Hiên không muốn bị An Tử Dụ phát hiện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!