"Bà Tịch, ngài cũng không hi vọng, Cậu Tịch bị Vũ Tiểu Kiều tiện nhân kia chiếm lấy đi?"
"Tiện nhân kia căn bản không xứng đáng đến Cậu Tịch, tôi mới là danh chính ngôn thuận thiên kim đại tiểu thư! Vũ Tiểu Kiều thật sự chỉ là một cái con ngoài hôn thú, cô ta thật sự không xứng."
Dương Tuyết Như không nói lời nào, dù bận rộn vẫn ung dung nhìn chằm chằm trước mắt, suýt chút nữa thì khóc thành tiếng Vũ Phi Phi.
"Bà Tịch, van cầu ngài, đáp ứng tôi..."
"Nếu như ngài giúp tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng."
"Mặc kệ ngài kêu tôi làm cái gì, tôi đều đáp ứng ngài! Tôi từ nay về sau, sẽ coi ngài như Thiên Lôi sai đâu đánh đó..."
Dương Tuyết Như khóe mắt, có chút nhảy lên một chút.
"Ồ? Đây chính là do cô nói, xem tôi giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó ư."
Vũ Phi Phi liên tục gật đầu, "Nhất định nhất định, mặc kệ cho tôi làm cái gì, tôi sẽ làm cái đó."
Dương Tuyết Như khóe môi nghếch lên: "Được, tôi hiện tại liền có một việc, cần cô đi làm."
Dương Tuyết Như đi đến Vũ Phi Phi bên tai, nói nhỏ một câu, liền nhìn thấy Vũ Phi Phi sắc mặt thay đổi, lập tức trắng bệch.
"Sao vậy?"
"Cô không chịu làm?" Dương Tuyết Như sắc mặt lạnh lùng nói.
Vũ Phi Phi bị dọa cho lắc đầu liên tục.
"Không phải Bà Tịch, tôi không phải là không chịu làm, mà nếu như tôi làm như vậy, Cậu Tịch liền..."
"Cô nói nhiều như vậy làm gì, có muốn làm hay không!" Dương Tuyết Như thanh âm hung ác nói.
Vũ Phi Phi bị dọa cho sợ xanh mặt, do dự vùng vẫy một hồi lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu.
"Được rồi tôi sẽ làm!"
...
An Tử Dụ gọi cho Cung Cảnh Hào, muốn hỏi một chút Cung Cảnh Hào, có biết Vũ Tiểu Kiều hiện tại ở đâu hay không, vừa mới nói lên tên của Vũ Tiểu Kiều, Cung Cảnh Hào liền cúp luôn điện thoại.
An Tử Dụ liền khó hiểu nghĩ: "Đây là ý gì?"
Trước đó rõ ràng còn biểu hiện ra dáng vẻ vô cùng quan tâm Vũ Tiểu Kiều, hiện tại không nhìn thấy Tiểu Kiều, muốn hỏi anh ta một chút xem có biết Tiểu Kiều ở đâu hay không, vậy mà lại thờ ơ như vậy.
An Tử Dụ cảm thấy Cung Cảnh Hào rất là kỳ quái.
"Chẳng lẽ anh ta biết Tiểu Kiều hiện tại ở đâu?"
An Tử Dụ nỉ non một tiếng.
Cô ấy lái xe hơi, canh ở bên cạnh xe hơi của Cung Cảnh Hào, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.
Quả nhiên đợi không đến mười phút, Cung Cảnh Hào từ trên lầu đi xuống, nhanh chân leo lên xe, xe liền chậm rãi lái ra bãi đậu xe dưới đất.
An Tử Dụ lái xe theo sát.
Cô ấy sợ hãi Cung Cảnh Hào phát hiện ra mình, không dám chạy quá sát, liền xa xa theo ở phía sau.
Cô ấy nhìn thấy Cung Cảnh Hào đi vào siêu thị, liền canh giữ ở siêu thị bên ngoài.
Cung Cảnh Hào lúc đi ra, trong tay cầm theo bao lớn bao nhỏ, phần lớn đều là một chút bánh mì, sữa bò và các loại thức ăn nhanh.
An Tử Dụ lại tiếp tục lặng lẽ đi theo phía sau xe của Cung Cảnh Hào.
Cô ấy phát hiện xe của Cung Cảnh Hào một mực chạy vòng quanh, liền biết mình đã bị Cung Cảnh Hào phát hiện.
Cô ấy tức giận dừng lại xe, chỉ có thể nhìn xe của Cung Cảnh Hào, phách lối rời đi.
"Xem ra, Cung Cảnh Hào xác thực biết Tiểu Kiều ở đâu."
An Tử Dụ lái xe cả một ngày, hiện tại rất mệt mỏi, liền xuống xe hít thở không khí, thuận tiện gọi điện thoại cho Tịch Thần Hạn.
Thông báo cho Tịch Thần Hạn biết Cung Cảnh Hào có thể biết Tiểu Kiều hiện tại ở nơi nào.
An Tử Dụ vừa mới cúp điện thoại, Thẩm Tinh Châu thanh âm từ phía sau thình lình truyền đến.
"Lại tới đây bắt gian à?"
An Tử Dụ toàn thân run lên, bỗng nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy Thẩm Tinh Châu đứng ở sau lưng mình, bên người liền đi theo một cái mỹ nữ.
Thì ra, xe của cô ấy, vậy mà trong lúc vô tình đứng tại trước một nhà hàng.
Mà mỹ nữ ở bên cạnh Thẩm Tinh Châu, chính là gặp được ở trong phòng khách sạn lúc trước.
An Tử Dụ mấy ngày nay, đã điều tra qua người phụ nữ này, cô ta là thư ký của Thẩm Tinh Châu, tên là Tiết Tinh Ngữ.
Làm thư ký mấy năm, đã lên vô số giường của ông chủ, tính ra cũng có một chút danh tiếng là một người phụ nữ dơ bẩn.
Bây giờ, người phụ nữ này, bây giờ đã không như lần trước, bối rối chân tay luống cuống, mà lúc này là đứng tại Thẩm Tinh Châu bên cạnh, lấy tư thái mình là danh chính ngôn thuận, ánh mắt mang theo xem thường nhìn An Tử Dụ.
An Tử Dụ chợt cảm thấy buồn cười.
Một người phụ nữ như vậy, cũng dám ở trước mặt mình ngửa đầu ưỡn ngực, nhất định là do Thẩm Tinh Châu cho cô ta dũng khí.
"An Tử Dụ, cô đây là có ý tứ gì?" Thẩm Tinh Châu phiền chán nói, trong mắt lướt qua vẻ tức giận.
"Có ý tứ gì! Tôi thích nhất là chơi trò mèo vờn chuột!" An Tử Dụ trên mặt hiện lên nụ cười khinh bỉ.
Thẩm Tinh Châu nói: "Do chính miệng cô nói, tôi có thể làm chuyện gì tôi muốn! Chúng ta sẽ không ai can thiệp chuyện của ai!"
"Đúng vậy! Chúng ta ai muốn làm gì thì làm, không can thiệp chuyện của nhau!" An Tử Dụ tránh qua một bước, ra hiệu cho Thẩm Tinh Châu có thể đi qua.
Thẩm Tinh Châu buông ra mỹ nữ ở bên cạnh, từng bước đi về hướng An Tử Dụ.
"Cô đây là hướng tôi tuyên chiến sao?"
"Tuyên chiến? Tôi không có nhàm chán như vậy!" An Tử Dụ thanh âm dần dần lạnh xuống.
"Tôi nhìn thấy cô, rất nhàm chán! Cũng vậy thôi, An đại tiểu thư cả ngày không có việc gì để làm, liền theo dõi chồng của mình, ra vào khách sạn đúng hay không?"
"Tôi sẽ không để cho cô thất vọng, chơi trò mèo vờn chuột, để cô chơi một cách thiệt vui vẻ!" Thẩm Tinh Châu ánh mắt đạm mạc, giọng điệu tức giận nói.
An Tử Dụ cười, tim lại ẩn ẩn đau.
Đây chính là chồng của mình!
Người đã kết hôn với cmình!
Thẩm Tinh Châu nhìn An Tử Dụ một chút, sau đó quay người đi về phía xe của mình.
Tiết Tinh Ngữ bị Thẩm Tinh Châu vứt sang một bên, cũng không có vội vã đuổi theo, mà là giẫm lên giày cao gót, đi đến An Tử Dụ trước mặt, âm thanh chậm rãi nóI:
"Cô An, cô vì cái gì không đồng ý ly hôn? Tinh Châu đối cô rất là chán ghét!"
"Anh ấy không yêu cô, lúc đầu các người kết hôn, cũng là bởi vì hai gia tộc tự tiện thông gia với nhau mà thôi."
"Giữa các người không có tình cảm, cho dù cô bây giờ mang danh là vợ của Tinh Châu, thì cô cũng không chiếm được anh ấy tâm."
"Thân thể của anh ấy không thuộc về cô, tâm cũng không thuộc về cô."
An Tử Dụ một trận run rẩy, nhịn xuống đáy mắt chua xót, cố gắng kéo ra vẻ tươi cười.
"Đây là chuyện của tôi! Huống hồ gì, tôi cũng chưa hề nghĩ tới, muốn thân thể của anh ấy, hay là anh ấy tâm."
An Tử Dụ nói xong, quay người leo lên xe, nhìn cũng không thèm nhìn một cái Thẩm Tinh Châu đang ở chiếc xe khác, liền quay đầu xe rời đi.
Thẩm Tinh Châu tâm tình không hiểu sao lại bực bội, châm một điếu thuốc lá, hút liền vài hơi, liền không khỏi ho khan.
Tiết Tinh Ngữ mở ra cửa xe, thanh âm ôn nhu lo lắng hỏi: "Tinh Châu, anh không biết hút thuốc, anh hút làm chi."
"Không sao, thử một chút."
"Cô ấy hiện tại không chịu ly hôn, là cảm thấy sợ mất mặt, chờ kéo thêm một đoạn thời gian, sẽ cùng anh ly hôn."
"Xuống xe!" Thẩm Tinh Châu quát to một tiếng.
Tiết Tinh Ngữ giật nảy mình nói: "Tinh Châu?"
"Xuống xe!"
Tiết Tinh Ngữ liền nhanh chóng xuống xe.
Thẩm Tinh Châu một cước đạp xuống chân ga, xe bỗng nhiên lao nhanh ra ngoài.
Tiết Tinh Ngữ đứng ở bên đường, hàm răng thầm cắn chặt lại, ánh mắt ẩn giấu một chút tức giận.
An Tử Dụ lái xe đi đến quán bar, uống đến say mèm.
Đợi cô ấy đêm khuya trở về nhà, không nghĩ tới trong phòng khách không có bật đèn, vậy mà ngồi một người.
Cô ấy đưa tay, mơ hồ sờ tới.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!