Tịch Thần Hạn tìm Vũ Tiểu Kiều một đêm, cũng không có tìm được cô, điện thoại cho cô cũng một mực tắt máy.
Tịch Thần Hạn liền gọi cho An Tử Dụ, An Tử Dụ hiện tại cũng không biết Vũ Tiểu Kiều ở đâu.
Cao Thúy Cầm tìm không thấy Vũ Tiểu Kiều, lo lắng không thôi, cũng rất hối hận.
"Đều tại dì, dì không nên nói như vậy, để cho Tiểu Kiều bị kích thích, dì không nghĩ tới Tiểu Kiều sẽ kích động như vậy."
"Tiểu Kiều tính cách rất mềm mại, cho dù dì nói chuyện quá mức với nó đi nữa, nó cũng sẽ không làm hành động quá kích như vậy."
An Tử Dụ tức giận nói: "Tình huống bây giờ không giống như vậy, cô ấy gặp chuyện bị phản bội, dì là người thân duy nhất của cô ấy, còn nói nặng như vậy, cô ấy làm sao chịu được?"
"Ngay cả mình mẹ ruột lúc này còn không đứng về phía mình, trong lòng của cô ấy hiện tại có bao nhiêu đau đớn."
Cao Thúy Cầm sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ nói: "Tiểu Kiều sẽ không nông cạn như vậy! Nó có thể hay không nghĩ quẩn, tìm cái chết, nên chúng ta mới tìm không thấy?"
An Tử Dụ bị dọa cho giật mình.
"Hẳn là không phải đi, Tiểu Kiều không phải là người như vậy."
Cao Thúy Cầm rất lo lắng, không ngừng vừa đi vừa nói.
"Đều là tại tôi, đều tại tôi, sao có thể nói ra câu nói ra những câu làm tổn thương như vậy."
"Tiểu Kiều tuyệt đối sẽ không có việc gì, tuyệt đối không có việc gì..." Cao Thúy Cầm mắt bỗng nhiên sáng lên.
"Đúng rồi! Đêm qua, Cung Cảnh Hạo đến đây, không gặp được Tiểu Kiều, liền xoay người rời đi!"
"Cung Cảnh Hào?" An Tử Dụ nhíu mày.
Cao Thúy Cầm gật gật đầu nói: "Cậu ta chắc chắn sẽ biết Tiểu Kiều ở đâu?"
An Tử Dụ liền quay người đi ra ngoài bước nhanh lên xe, vừa lái xe vừa điện thoại cho Cung Cảnh Hào.
Tịch Thần Hạn một bên phái người tìm kiếm Vũ Tiểu Kiều, một bên lái xe trở về nhà họ Tịch.
Anh nghe nói Vũ Phi Phi đang ở đây, anh muốn nhìn một chút người phụ nữ kia lại muốn làm cái gì.
Nếu như không phải là bởi vì cô ta, Vũ Tiểu Kiều cũng sẽ không bỏ nhà mà đi.
Có lẽ Vũ Phi Phi biết Vũ Tiểu Kiều hiện tại đang ở đâu.
Tịch Thần Hạn đi vào nhà, đám người hầu liền đi ra chào đón.
Bà cụ Tịch đã nói, nếu như Tịch Thần Hạn tới, tất cả mọi người phải ngăn anh lại, không cho anh vào cửa.
Người giúp việc trông thấy Tịch Thần Hạn khuôn mặt tức giận, dọa đến từng người đều câm như hến, từng bước lui lại, nhường ra một con đường.
Tịch Thần Hạn một đường đi hướng Bà cụ Tịch phòng.
Lúc Tịch Thần Hạn vừa mới xuất hiện tại nhà họ Tịch, Vũ Phi Phi đã lắc mình một cái, tiến vào Bà cụ Tịch phòng tìm kiếm sự che chở.
Tịch Thần Hạn trực tiếp xông vào, dọa cho Vũ Phi Phi trốn ở Bà cụ Tịch sau lưng, cũng không dám nhìn Tịch Thần Hạn.
Tịch Thần Hạn mặt đen lại, mắt lạnh giống như ngàn năm hàn đàm.
Bà cụ Tịch lườm Tịch Thần Hạn, nắm trong tay quải trượng đứng lên.
"Sáng sớm, đã tức giận xông tới đây, làm cái gì? Muốn đánh người sao?" Bà cụ Tịch thanh âm nghiêm khắc nói.
Tịch Thần Hạn sắc mặt giận dữ, cũng buông lỏng xuống mấy phần.
"Không dám."
"Không dám cũng không cần làm ra bộ dạng này!"
Tịch Thần Hạn tại Bà cụ Tịch trước mặt, chậm rãi cúi đầu.
"Bà, cháu chỉ là muốn tìm Vũ Phi Phi nói mấy câu."
Vũ Phi Phi bị dọa mà nắm chặt Bà cụ Tịch tay áo, Bà cụ Tịch nhìn Vũ Phi Phi một chút, nói: "Cháu cùng bà đi thư phòng."
Tịch Thần Hạn mắt lạnh, nhìn về phía Vũ Phi Phi, Vũ Phi Phi cúi đầu, toàn thân run rẩy.
Tịch Thần Hạn cùng Bà cụ Tịch đi thư phòng.
Cửa thư phòng vừa đóng lại, Bà cụ Tịch dừng một chút trong tay quải trượng.
"Con muốn làm gì? Buộc cô ta bỏ đứa bé trong bụng?"
Tịch Thần Hạn không nói lời nào.
"Là Tiểu Kiều ý tứ? Tiểu Kiều không chấp nhận được đứa bé này?"
"Không phải! Tiểu Kiều không có nói như vậy!"
"Bà cũng là phụ nữ, biết phụ nữ thứ nhất không chấp nhận được loại sự tình là gì! Nhưng hiện tại Tiểu Kiều không có mang thai, Vũ Phi Phi nhưng đã hoài thai."
"Bà, Tiểu Kiều thật sự không có đề cập qua việc bỏ đứa bé trong bụng Vũ Phi Phi!"
Bà cụ Tịch nhìn Tịch Thần Hạn một chút nói: "Cháu có thể che chở cho Tiểu Kiều, Bà thật sự cao hứng, nói rõ hai người các cháu ở giữa còn có cảm tình!"
"Nhưng là Tiểu Kiều cùng với cháu đã lâu như vậy, một mực không có mang thai. Chúng ta nhà họ Tịch gia nghiệp khổng lồ, không thể không có người kế thừa."
"Bà, cháu còn rất trẻ!"
"Cháu thì còn trẻ, nhưng là nhà họ Tịch gia tộc, nhiều người như vậy, nhiều như vậy ánh mắt đều đang ngó chừng cháu. Cháu một mực không có con, không có người thừa kế, cháu dưới loại tình huống này, như thế nào chân chính ổn định cháu tại Tịch thị tập đoàn địa vị?"
"Cháu đừng quên, ở bên cạnh cháu, còn có mẹ của cháu nhìn chằm chằm! Dương Tuyết Như muốn làm cái gì, bà vẫn luôn biết."
"Gặp cháu căn cơ không sâu, muốn thừa dịp lúc này, đưa cháu nhổ sạch tận gốc!"
"Bà, tin tưởng cháu có thể xử lý tốt tất cả phiền phức. Cháu cũng không cần, cái gì người thừa kế để vững chắc địa vị của mình."
"Cho dù cần, đứa bé kia, cũng hẳn là con của cháu cùng với Tiểu Kiều, mà không phải là của Vũ Phi Phi..."
"Cháu ngậm miệng cho bà! Chuyện đã phát sinh, cháu phải có năng lực đối mặt cùng gánh chịu, mà không phải dùng loại phương thức này trốn tránh trách nhiệm của mình."
"Bà sẽ cho cô ta đền bù!" Tịch Thần Hạn thanh âm, cao hơn.
"Bà cũng có thể cho Tiểu Kiều đền bù! Không để cho cô ấy tủi thân, cô ấy muốn cái gì liền có thể yêu cầu!"
Bà cụ Tịch khẩu khí, tận lực hòa hoãn mấy phần: "Huống hồ gì khi đứa bé này sinh ra, đó cũng là con của cô ấy! Cô ấy là mợ chủ nhà họ Tịch thì mãi mãi cũng là mợ chủ nhà họ Tịch! Không ai có thể uy hiếp cô ấy, Bà cũng không có khả năng để cho Vũ Phi Phi người phụ nữ kia uy hiếp được địa vị của cô."
Tịch Thần Hạn hiểu Bà cụ Tịch ý tứ, bà ấy chỉ là muốn lấy đứa bé trong bụng Vũ Phi Phi.
"Cháu sẽ không thừa nhận đứa bé này!" Tịch Thần Hạn nói.
"Bà thừa nhận!" Bà cụ Tịch kiên trì nói.
"Bà chính là cố chấp muốn bảo đảm cho cô ta?"
"Đúng vậy!"
"Được rồi! Tốt nhất Bà nên bảo hộ cô ta suốt đời đi, đừng để cho cháu bắt được cô ta!"
"Thần Hạn, cháu!"
Tịch Thần Hạn quay người mở cửa đi ra ngoài.
Bà cụ Tịch tức giận đến thân thể đứng cũng không vững, chỉ vào Tịch Thần Hạn bóng lưng, run giọng nói.
"Bà làm hết thảy, cũng là vì tốt cho cháu, vì nhà họ Tịch tất cả..."
Dương Tuyết Như đứng tại cách đó không xa, nhìn thấy Tịch Thần Hạn rời đi, khóe môi nhẹ nhàng cười khinh.
Bà ta nhìn thấy bốn phía vắng lặng, nhanh chóng đi đến bà cụ Tịch phòng, đẩy cửa đi vào.
Vũ Phi Phi còn ở bên trong, không dám đi ra ngoài.
Cô ta nhìn thấy người tiến vào là Dương Tuyết Như, thở ra một hơi.
"Bà Tịch."
Dương Tuyết Như ánh mắt ngoan độc nhìn cô ta một cái.
" Đừng cho là tôi không biết, cô căn bản không có mang thai."
Vũ Phi Phi cảm thấy hoảng hốt, lập tức thu lại cả trên mặt kinh ngạc, cực kỳ vô tội nhìn Dương Tuyết Như.
"Bà Tịch, ngài đang nói cái gì vậy? Xét nghiệm báo cáo đã có, chẳng lẽ còn có thể làm giả?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!