Vũ Tiểu Kiều ngồi trong quán lẩu bật khóc. Nhiều khách hàng quay lại nhìn cô. Bây giờ trong toàn bộ Kinh Hoa thành, rất ít người không biết đến Vũ Tiểu Kiều. Cô là vợ của cậu Thần của Kinh Hoa. Con gái của thị trưởng, không chỉ là cành vàng lá ngọc mà còn là phượng hoàng có cánh. Bây giờ cô ấy đang ngồi trong nhà hàng ăn lẩu và khóc rất lớn, cô ấy coi như xung quanh mình đang không có ai. An Tử Dụ nhanh chóng rút ra một ít khăn giấy, không kìm được mà lau nước mắt cho Vũ Tiểu Kiều.
“Đừng khóc nữa, mọi người đang nhìn cậu kìa.”
Vũ Tiểu Kiều khóc ngày càng lớn, cô ngồi đó khóc gần hai tiếng, mãi sau đó mới thì thào nói một câu:
“Nước lẩu ở nhà hàng này ngon quá.”
“……”
An Tử Dụ sắc mặt đen lại. Mọi người xung quanh nhìn thấy đều lắc đầu ngán ngẩm, cuối cùng họ không còn quan tâm đến cô nữa và bận rộn với việc ăn uống của mình. An Tử Dụ bất lực thở dài, nhét gói khăn giấy khác vào tay Vũ Tiểu Kiều.
“Được rồi, đừng khóc nữa. Nếu khẩu vị ở đây hợp với cậu, trước tiên ăn những đồ ngon này thật no đi đã.”
Vũ Tiểu Kiều lại cầm đũa lên, cơn buồn ngủ lại ập đến. Cảm giác này càng ngày càng mạnh, thức ăn trước mắt bỗng trở nên mờ mịt. Cô mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài và dụi mắt.
“An An, tôi lại buồn ngủ, tôi muốn ngủ,không muốn ăn nữa.”
An Tử Dụ đưa tay sờ trán cô.
“Không có sốt, sao lại đột nhiên buồn ngủ được nhỉ?”
“Gần đây cậu có bị bệnh không? Tôi nói đưa cậu đi bệnh viện khám lại mà cậu không chịu nghe tôi!”
“Tôi gần đây có thể là do quá mệt mỏi, dù thế nào cũng ngủ không đủ giấc, một chút sức lực cũng cảm thấy không có.”
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu: “Ngoại trừ buồn ngủ mệt mỏi thì không có triệu chứng nào khác, cho dù đến bệnh viện cũng không khám ra bệnh gì đâu mà!”
Vũ Tiểu Kiều đặt đũa xuống. Nghĩ đến cảnh Vũ Phi Phi nói rằng mình có thai với chồng mình, cô không khỏi xót xa.
“Ngủ một giấc cũng tốt, có thể làm cho một ngày trôi qua nhanh chóng, một số việc không nên nghĩ tới lúc đó thực sự cũng không thể nghĩ tới nữa.”
“Nhưng nếu tiếp tục ngủ, cậu sẽ chẳng biết mọi chuyện bên ngoài thế nào, rồi cậu trở thành kẻ ngốc nghếch trong chính câu chuyện của mình!”
Vũ Tiểu Kiều gật đầu: "Nếu có thể trở thành kẻ ngốc thì tốt rồi, kẻ ngốc còn vui hơn."
“Tiểu Kiều……”
“Được rồi An An, tôi muốn đi ngủ.”
“Được, để tôi đưa cậu về."
An Tử Dụ nhanh chóng đứng dậy đi thanh toán. Vũ Tiểu Kiều đứng lên, mi mắt càng ngày càng nặng, tầm mắt trở nên mờ mịt, bước chân càng ngày càng nhẹ tênh. Cô đột nhiên lắc người và ngã xuống nhẹ nhàng.
“Tiểu Kiều…” An Tử Dụ sợ hãi kêu gào.
Khi Vũ Tiểu Kiều ngã xuống, một bóng người cao lớn bước tới, kéo Vũ Tiểu Kiều vào lòng. An Tử Dụ hít một hơi. Hóa ra là Cung Cảnh Hào! An Tử Dụ đang định tiến tới đỡ cô ấy, Cung Cảnh Hào đã xốc Vũ Tiểu Kiều lên, sải bước ra khỏi nhà hàng. Khi An Tử Dụ vội vàng đuổi theo ra khỏi cửa của nhà hàng thì đã không còn nhìn thấy Cung Cảnh Hào đâu nữa. Cung Cảnh Hào đi cùng Vũ Tiểu Kiều, An Tử Dụ tuy rằng lo lắng nhưng cũng dần dần bình tĩnh lại. Cô thở dài đầy ẩn ý khi nhìn dòng xe cộ trên phố.
“Bây giờ tôi chỉ có thể thấy rằng cậu đã làm tổn thương anh ấy vì anh ấy quá quan tâm đến cậu."
Cung Cảnh Hào lái xe tới tận bệnh viện. Vừa tới bệnh viện, Vũ Tiểu Kiều đã từ từ tỉnh lại. Cô nhìn thấy bệnh viện Đức An cách đó không xa liền vội vàng lớn tiếng ngăn lại.
“Tôi không muốn đi bệnh viện, đừng đến bệnh viện!”
Cô không muốn đến bệnh viện, đến đó cô nhìn thấy Vũ Phi Phi, nhìn thấy Mục Vân Thơ, nhìn thấy Tịch Thần Hạn. Cô không muốn gặp ai trong ba người này.
“Được rồi! Tôi sẽ đổi sang bệnh viện khác." Cung Cảnh Hào xoay người đi trước xe.
Vũ Tiểu Kiều không ngừng lắc đầu:
“Không! Tôi không muốn đi bệnh viện, tôi sẽ không đi đâu, tôi muốn về nhà...”
Cung Cảnh Hào từ kính chiếu hậu liếc nhìn Vũ Tiểu Kiều khuôn mặt trắng bệch.
Cô ấy đã đến bệnh viện quá nhiều lần. Đó là lý do tại sao cô ấy rất sợ khi đặt chân đến bệnh viện.
“Anh buông tha cho tôi, tôi tự mình đi, không cần anh phải đưa tôi đến!” Cô nhìn chằm chằm Cung Cảnh Hào phía trước, trong mắt hiện lên một chút hận ý. Trong mắt Vũ Tiểu Kiều, Vũ Phi Phi và Cung Cảnh Hào đều là ác ma giống nhau. Họ luôn tìm cách hành hạ cô và tiêu diệt cô.
“Thả tôi xuống, tôi không muốn nhìn thấy anh!” cô hét lên.
Cung Cảnh Hào đột nhiên quay đầu lại, nặng nề thở ra, trong mắt lạnh lùng tức giận như thiêu như đốt.
“Vũ Tiểu Kiều, đừng tưởng rằng tôi yêu thích làm những việc này!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!