An Tử Dụ do dự hồi lâu, liền lái xe đến nơi đã hẹn với Đường Khải Hiên. Đó là một khách sạn.
“Anh đang làm gì ở một nơi như thế này?”
Đường Khải Hiên trầm mặc không nói, kéo An Tử Dật vào thang máy, ấn nút lên tầng chín. Ngay sau đó, cửa thang máy được mở ra, Đường Khải Hiên chỉ vào số phòng cách đó không xa.
“Trong kia, mau vào xem đi.”
“Anh… tại sao lại nói tôi nghe những điều này?”
Linh cảm mạnh mẽ mách bảo An Tử Dụ rằng có những thứ cô không muốn nhìn thấy nhất trong căn phòng đó.
“Nếu lần này cô không vào thì đây lần này cơ hội duy nhất.”
Chân An Tử Dụ như bị một lực nào đó kéo đi, không tự chủ được mà bước ra khỏi thang máy, đi về số phòng mà Đường Khải Hiên vừa chỉ. Đường Khải Hiên không đi theo. Thay vào đó, anh ta đứng ở cuối hành lang và châm một điếu thuốc, từ từ hít làn khói vào và lặng lẽ đứng theo dõi. An Tử Dụ đứng ở trước cửa phòng, do dự hồi lâu, mới chậm rãi nâng tay lên nhưng lại rụt rè đưa các ngón tay trở lại. Sau nhiều lần lặp đi lặp lại, cuối cùng cô cũng triệu tập được hết can đảm của mình và nhấn chuông cửa. Không lâu sau, một người đàn ông choàng khăn tắm bước tới mở cửa. Hắn nhìn thấy An Tử Dụ đứng ở cửa phòng, kinh ngạc trợn to hai mắt, cả người ngẩn ra. Khi An Tử Dụ nhìn thấy anh, sắc mặt tái nhợt, không còn chút máu. Lúc này, một giọng nói trầm ngâm của một người phụ nữ từ trong phòng vọng ra.
“Thẩm Tinh Châu, là người giao hàng phải không? Em đói muốn chết rồi.”
Người phụ nữ quấn khăn tắm nhẹ nhàng bước đến, ôm Thẩm Tinh Châu âu yếm từ phía sau. Khi người phụ nữ nhìn thấy người giao hàng mà cô ấy mong ở cửa lại là một mỹ nữ, cô ta vội vàng buông tay Thẩm Tinh Châu. Người phụ nữ này không phải là "em họ" mà An Tử Dụ gặp trên phố lần trước. Anh ta đã thay đổi một người phụ nữ khác. Mặc dù người phụ nữ này chưa từng nhìn thấy An Tử Dụ, nhưng cô đã xem ảnh của An Tử Dụ trên báo và tạp chí và biết rằng cô ta chính là phu nhân nhà họ Thẩm-An Tử Dụ, vợ hiện tại của Thẩm Tinh Châu. Người phụ nữ ngay lập tức bị sốc và bối rối. Người phụ nữ tỏ ra sợ hãi, hoảng sợ nhìn Thẩm Tinh Châu, rồi nhìn An Tử Dụ, có lẽ vì sợ bị đánh nên cô ta lắc đầu xua tay, run giọng nói.
“Bà Thẩm, đừng hiểu lầm chúng tôi ... Chúng tôi ... là…luôn sống bên cạnh ... Tôi, tôi ... Phòng tắm của anh ấy bị hỏng, anh ấy chạy qua đi tắm.”
“Không! Không! Là tôi...... Tôi vô tình...... Tôi qua lấy đồ…”
“Tôi, tôi ... tôi đi ngay bây giờ!”
Người phụ nữ hoảng sợ nắm lấy cửa phòng, cô ta nhận ra chiếc khăn mà cô quấn trên người thật lộ liễu, cô ta vội chạy vào trong, ra ngoài thế này thật là không đứng đắn. Cô ta chợt nhớ ra quần áo của mình vẫn còn ở trong phòng, vội quay người chạy về. Cô ta sợ bị lột đồ và đánh đập. Người phụ nữ nhanh chóng vơ lấy quần áo, lao vào nhà tắm, khóa trái cửa rồi mặc vội quần áo vào. An Tử Dụ lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện đang diễn ra, cho dù trong lòng rất đau, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra bất cứ biểu cảm gì. Cô ấy sẽ không thể hiện một chút mong manh trước mặt người đàn ông này. Thẩm Tinh Châu đã kinh ngạc hoàn hồn, đôi mắt mờ nhạt hiện lên một tia hối hận nhưng rất nhanh sau đó sau đó lại trở nên thờ ơ.
“Cô đã nhìn thấy tất cả, cũng như những điều mà cô đã muốn thấy.”
Anh ta còn không thèm nói lời ngụy biện với cô sao? Cứ hào phóng thừa nhận như vậy, anh ta thực sự không có chút hối hận?
“Nhưng tôi ngưỡng mộ năng lực của cô, cô có thể tìm tới tận đây.” Thẩm Tinh Châu thờ ơ nói.
An Tử Dụ khẽ liếc nhìn Thẩm Tinh Châu, xoay người rời đi không nói lời nào. Cô lao ra khỏi khách sạn. Lúc này không kìm được nước mắt nữa, cô mới bật khóc. Đường Khải Hiên sải bước đi theo cô, đứng bên cạnh nhìn cô đang khóc thầm.
“Nhìn thấy hết rồi đúng không? Tôi đúng là một trò đùa.”
“Là cảm giác thành tựu sao? Anh ta còn không nói một lời ngụy biện nào cho hành động ghê tởm của mình, mong muốn báo thù của anh ta cũng sắp đạt được thành công rồi.”
“Thật là vi diệu! Đây thực sự là một viễn cảnh tuyệt vời! Cảm ơn anh đã cho tôi biết điều này!”. An Tử Dụ dơ ngón tay cái hướng về Đường Khải Hiên. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, làm cay mắt Đường Khải Hiên.
“Tôi không trả đũa cô, cũng không phải muốn đến đây để xem những thứ này. " Đường Khải Hiên nói.
“Vậy thì anh còn đứng đó làm gì? Tại sao anh lại đưa tôi đến đây?”
“Đừng nói với tôi, chủ tịch của tập đoàn giải trí họ Đường đã thay đổi sự nghiệp của mình để trở thành một thám tử hôn nhân!” Đường Khải Hiên im lặng nhìn cô và đưa khăn giấy. An Tử Dụ dứt khoát buông tay không nhận.
“Tôi nói cho anh biết, những việc này không có ý nghĩa gì đối với tôi! Tôi không quan tâm!”
Sau đó, cô quay người lên xe lên xe rồi phóng lao đi thật nhanh. Đôi mắt Đường Khải Hiên hằn lên dấu vết cô đơn, hồi lâu mới nhìn chằm chằm chiếc xe rời đi của cô ... Anh đưa cô đến đây, chỉ để nói cho cô biết chồng cô đang làm gì sau lưng cô. Anh đứng cách đó không xa và cũng không rời đi chỉ vì anh lo lắng nếu xảy ra tranh chấp, Thẩm Tinh Châu sẽ làm tổn thương cô nên anh lặng lẽ bên cạnh để có thể ra tay giúp đỡ. Đó chắc chắn không phải những gì cô ấy nghĩ, anh thực sự không muốn trả thù cô ấy hay dẫn cô ấy tới để xem màn trình diễn hôn nhân này. An Tử Dụ trở về nhà, cô lao vào nhà tắm và tắm nước lạnh, cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh. Cô ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào tivi trước mặt mà không có tiêu điểm. Tivi ồn ào, cứ như có hai người phụ nữ đang đánh nhau, vừa la lối vừa chửi bới:
“Đồ khốn nạn, dám cướp chồng tôi…”
Hai người phụ nữ trên tivi đang phát đang đấu đá rất hùng hổ, nhưng An Tử Dụ lại hoàn toàn như người bị điếc. Hướng cửa có tiếng mở khóa, đôi vai gầy của cô khẽ run lên. Thẩm Tinh Châu đã trở lại. Nhìn cô ngồi trên sô pha trong phòng khách, anh đứng ở hành lang không nói một lời. Thật lâu sau, Thẩm Tinh Châu thì thào nói.
“Những gì cô có thể thấy đều đã thấy, những điều đó là thật, chúng ta hãy ly hôn đi.”
An Tử Dụ nghe thấy nhưng không đáp lại. Thẩm Tinh Châu bước tới, đứng trước mặt An Tử Dụ, trịch thượng nhìn cô trên sô pha.
“Không sai! Tôi đã lừa dối cô, còn qua lại với những người phụ nữ khác, vì vậy bây giờ cô có thể đệ đơn ly hôn.”
“Chúng ta có thể phân chia tài sản đứng tên cô một cách công bằng, và tôi sẽ trao nó cho cô bất kể là cô muốn gì.”
“Nhưng Thẩm gia của ta chỉ lớn như vậy, cũng không có nhiều thứ có thể cho cô.”
“Chúng ta đã kết hôn hơn hai tháng, kết thúc hòa bình là tốt rồi, cô nghĩ như thế nào?”
An Tử Dụ rốt cục tức này, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thẩm Tinh Châu. Không có cảm xúc trong đôi mắt khô khan của cô, nhưng trên đôi mắt ấy lại có dấu hiệu của những giọt nước mắt. Thẩm Tinh Châu rất khó chịu khi thấy cô ấy trong dáng vẻ như thế này.
“Cô cứ như vậy lạnh lùng, tầm mắt của cô là từ trên cao nhìn xuống. Tôi biết tôi không xứng với cô, tôi cũng biết cô bị ép gả cho tôi!”
“Vì vậy, từ khi kết hôn, tôi không hề động vào cô. Chúng ta hoàn toàn giống như hai người xa lạ, chỉ cần sống cùng nhau là được.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!