Bà cụ suýt chút nữa thì ngã xuống ghế.
''Cô nói cái gì cơ? Cô mang thai á?''
Bà cụ khiếp sợ nhìn Vũ Phi Phi, hai mắt vẩn đục gắt gao nhìn gương mặt trang điểm tinh xảo của Vũ Phi Phi đang đầy nước mắt, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ chút thay đổi nào đó trên mặt Vũ Phi Phi.
Vũ Phi Phi nhẹ nhàng gật đầu, nước mắt chảy ra thấm ướt đẫm đôi lông mi dài đã được chải chuốt kĩ càng.
Bà cụ cũng không biết phải làm sao.
Bởi vì bà thực sự nhìn không ra, Vũ Phi Phi cuối cùng có phải đang nói dối hay không?
''Cháu và Thần Hạn phát sinh chuyện này từ trước khi anh ấy và chị cháu kết hôn rồi.''
''Cháu nhìn thấy anh ấy và chị gái muốn kết hôn, nên chuyện này cháu không có nói ra.''
''Nhưng là cháu không ngờ rằng cháu mang thai, đây là máu mủ của Nhà họ Tịch... Là đứa con của Thần Hạn...''
''Cháu không thể để con của mình không có bố, không có danh phận gì được...''
''Vì con của mình, dù bị tất cả mọi người có hiểu lầm, bị khinh thường, bị chửi rủa, cháu cũng phải làm như vậy.''
“Bà ơi, bà phải tin cháu... Cháu thật sự là vì đứa con này...''
''Cháu không cần danh phận, cũng không cần địa vị, chỉ muốn bà và Thần Hạn biết đứa con trong bụng cháu là con của Thần Hạn thôi.''
''Đây là con cháu của nhà họ Tịch bà ơi!''
''Cháu không cần cái gì cả, nhưng cháu hi vọng mọi người có thể thừa nhận đứa trẻ này...''
''Nếu không phải vì đứa bé này, chuyện cháu và Tịch Thần Hạn phát sinh quan hệ, cả đời này cháu sẽ giấu kín tận đáy lòng, không để ai biết.''
''Nhưng đứa bé là vô tội, không nên vì lỗi lầm của người lớn mà đẩy lên đầu đứa bé.''
Vũ Phi Phi dùng sức hít một hơi, giọng nói buồn rầu.
“Bà ơi, đây là máu mủ ruột rà của nhà họ Tịch bà ơi, đứa bé này, nhà họ Tịch sẽ nhận chứ ạ?''
''Cháu biết rằng chuyện này quả thực là rất có lỗi với chị cháu, nhưng đứa trẻ thực sự vô tội, tất cả sai lầm đều là của riêng cháu thôi!''
''Bà ơi, nếu như bà khăng khăng muốn cháu ra nước ngoài, có thể đợi sau khi cháu sinh xong đứa bé, rồi cháu rời đi được không?''
Bà cụ Tịch run rẩy chỉ vào Vũ Phi Phi: ''Tôi dựa vào cái gì mà phải tin những lời này của cô, bây giờ tôi sẽ phái người đưa cô đi bệnh viện để kiểm tra.''
''Nếu như cô dám nói dối gạt tôi, Vũ Phi Phi, cô mãi mãi cũng đừng nghĩ tới việc quay trở về!''
Bà cụ tức giận, khó thở hét lên.
Vũ Phi Phi nghe thấy bà cụ Tịch sẽ đưa cô ta đi đến bệnh viện kiểm tra, cô ta không hề sợ hãi một chút nào.
''Thưa bà, thực ra thì cháu đã đến bệnh viện kiểm tra rồi.''
Vũ Phi Phi chậm rãi từ trong túi lôi ra một tờ xét nghiệm, đưa cho bà cụ.
Bà cụ vội vàng cầm lấy, mở ra xem.
Kết quả bên trên hiện rõ là mang thai.
Mà tên ghi trên tờ xét nghiệm này cũng chính là Vũ Phi Phi.
Bà lại nhanh chóng nhìn lên ngày tháng trên tờ giấy xét nghiệm, đúng là mấy ngày trước.
''Cháu bây giờ đã mang thai được hơn một tháng rồi ạ! Bà có cần xác nhận thời gian cháu và Thần Hạn phát sinh quan hệ hay không, sau đó đối chiếu thử?”
Giọng nói của Vũ Phi Phi đau khổ, cực kỳ giống một người vô tội bị hại.
Bà cụ vẫn chưa dám tin, nhưng nhìn thấy con dấu đỏ trên hóa đơn xét nghiệm, đúng là bệnh viện Đức An, lại không thể không tin.
Bệnh viện Đức An là bệnh viện cao cấp, sẽ không xảy ra việc làm giả đơn xét nghiệm được.
''Cô thực sự mang thai sao?'' Bà cụ nắm chặt lấy tờ giấy mỏng nhưng nặng nề trong tay, không thể kiềm chế mà run lên.
Bà cụ bây giờ thực sự không thể xác định, Vũ Phi Phi rốt cục có nói dối hay không?
Trong ấn tượng của bà cụ, Vũ Phi Phi là một bình hoa vô dụng.
Mặc dù không an phận, thích tỏ ra thông minh, thích giở thủ đoạn, nhưng lần nào cũng đều bị bà nhìn ra.
Mà bây giờ, hoàn toàn nhìn không ra thật giả, chẳng lẽ là thật sao?
''Quả thực là như vậy, bà ơi, nếu như bà không tin những gì cháu nói, bây giờ có thể cho người đưa cháu đi bệnh viện làm kiểm tra.''
''Nếu như bà không yên tâm, vậy bà có thể cùng cháu đi làm kiểm tra.''
Vũ Phi Phi bày ra bộ dạng không sợ bị xét nghiệm, hoàn toàn khiến cho bà cụ không còn biện pháp nào.
Nếu như người của nhà họ Tịch, huy động người đưa Vũ Phi Phi đi làm kiểm tra, chẳng phải là để cho người ngoài biết Vũ Phi Phi đang mang thai con của Tịch Thần Hạn sao!
Tin đồn chốc lát truyền đi như vậy, sẽ làm tổn hại danh tiếng của nhà họ Tịch.
Mà giấy xác nhận của Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn sẽ hoàn toàn bị phá bỏ.
Bà cụ nắm chặt lấy cây gậy, bàn tay run rẩy, không chút sức lực xua tay với Vũ Phi Phi.
''Cô ra ngoài trước đi, để tôi suy nghĩ một chút.''
Vũ Phi Phi lau giọt nước mắt khóe mi, chầm chậm đứng dậy, đứng nhìn bà cụ, cúi đầu một cái thật sâu, rồi xoay người ra ngoài.
Đi ra ngoài cửa, Vũ Phi Phi mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim trong ngực cô ta sớm đã nhảy điên cuồng rồi.
Quay đầu nhìn lại, bà cụ ngồi trên ghế như có điều suy nghĩ, cô ta chậm rãi đóng cửa phòng sách lại.
Giờ phút này, khóe môi Vũ Phi Phi mới nở nụ cười yếu ớt.
Trò vui này, cô ta không biết mình đã đứng trước gương tập bao nhiêu lần rồi.
Hôm nay cuối cùng cũng có tác dụng, cũng xem như là bước đầu giành được thắng lợi.
Bà cụ muốn máu mủ như vậy của Nhà họ Tịch, bây giờ cô ta cuối cùng là giúp bà cụ hoàn thành tâm nguyện này.
Cho dù bà cụ nhẫn tâm, cuối cùng cũng không nỡ ra tay với máu mủ của Nhà họ Tịch.
Vũ Phi Phi nhẹ nhàng xoa cái bụng bằng phẳng của mình.
Bây giờ bụng của cô ta, chính là con át chủ bài của cô ta!
Chỉ cần lá bài được đánh ra thật tốt, còn ai là đối thủ của cô ta được nữa chứ!
Cho dù là Vũ Tiểu Kiều, cuối cùng cũng chỉ có thể thất bại thảm hại mà thôi.
Bóng đêm lặng lẽ.
Vũ Tiểu Kiều nằm trên giường, dần dần tiến vào giấc ngủ say.
Một đôi bàn tay thon dài, chậm rãi phủ lấy eo của cô, sau đó áp xuống.
Cô khó chịu động đậy cơ thể, mơ màng nỉ non một tiếng:
''Em buồn ngủ...''
''Ừ, em cứ ngủ đi.''
''Em thật sự rất buồn ngủ.''
Anh nghiêng người cô qua: ''Bà nội nói chúng ta phải mau chóng có con.''
Vũ Tiểu Kiều ôm cổ anh, âm thanh mềm mại, giống như đứa trẻ trong cơn ngủ mê, vô cùng ngây thơ động lòng người:
''Anh về rồi sao?''
Tịch Thần Hãn hơi sững sờ, lập tức hiểu cô đang hỏi gì.
''Ừ, quay về rồi, sẽ không đi nữa.''
Mùi hương quen thuộc đập vào mặt cô, khiến cô cảm thấy say mê
''Quay về là tốt, quay về là tốt.''
Âm thanh ngấm dần vẻ mệt mỏi, có lẽ là trước đó do lấy nhiều máu quá, mặc dù ở cùng với anh, cũng cảm thấy mệt mỏi, cả người chẳng còn chút sức lực nào, không cách nào mở mắt ra được.
Anh ôm lấy thân thể mềm mại của cô, trong mắt đầy vẻ cưng chiều.
Cô gái nhỏ này, lúc nào cũng có thể làm anh đau lòng.
Có lúc, công việc của anh quá bận rộn, trở về muộn đều cảm thấy rất có lỗi, vì trong nhà có một cô gái nhỏ luôn đợi anh trở về.
Mặc dù quay về muộn như vậy, cũng sẽ vì anh mà mở đèn.
Mà bây giờ cô gái này, bởi vì chuyện của anh, sắc mặt tái nhợt, nhan sắc tiều tụy,
Lúc đó anh hận không thể lấy máu của chính mình.
Nhưng anh không phải nhóm máu O, tình hình lúc đó, chỉ có thể chọn Vũ Tiểu Kiều làm vật hy sinh.
''Là chúng ta nợ cô ấy, bây giờ cũng xem như là hết nợ rồi.'' Âm thanh của Tịch Thần Hạn rất nhỏ.