Bọc ảnh chụp của Vũ Phi Phi rơi ra khỏi túi xách của cô ta.
Mọi người nhao nhao nhìn sang. Mặc dù không rõ trong hình kia chụp gì, nhưng lờ mờ có thể thấy được da thịt lộ ra khỏi quần áo, đủ để chứng minh rằng đó là một đống ảnh chụp không đẹp đẽ gì cho cam.
Gương mặt Vũ Kiến Trung lập tức đỏ bừng lên như bị thiêu đốt.
Trong túi xách của con gái ông ta lại còn có những thứ như thế này, thế thì cái mặt mo này của ông ta biết giấu vào đâu?
Vũ Kiến Trung hung hăng trừng mắt lườm Vũ Phi Phi một cái.
Vũ Phi Phi nhìn thấy ánh mắt soi mói của mọi người, gương mặt cô ta cũng lập tức đỏ đến tận mang tai.
Người giúp việc luống cuống nhặt lại những tấm hình kia, kinh ngạc nhỏ giọng kêu một tiếng:
“Đây không phải cậu Thần…”
Vũ Phi Phi vội vàng tiến tới, nhét những tấm ảnh kia vào túi xách. Cô ta xấu hổ và vô cùng giận dữ, gương mặt đỏ lừ.
Không biết là thật hay giả, nhưng đối với một cô gái mà nói, bày những tấm hình này ra trước mặt mọi người, ít nhiều cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.
Mọi người rất muốn nói một hai câu, nhưng bà cụ Tịch đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ nhà, không ai dám nói một lời, mọi người đành nuốt lại những lời bàn tán vào trong lòng.
Cung Cảnh Hào đứng lên, lớn tiếng nói: “Đó chính là ảnh tôi và Phi Phi đã chụp.”
Mọi người khiếp sợ nhìn Cung Cảnh Hào.
Có người lúng túng cười một tiếng: “Không ngờ là, Cảnh Hào và cô Vũ lại tiến triển thần tốc như thế rồi.”
“Ảnh chụp chung với nhau cũng đã có rồi, vừa nãy lại còn phủ nhận việc hai người đang hẹn hò làm gì? Trêu mọi người à?”
Lúc này trong hốc mắt Vũ Phi Phi đã chứa đầy nước mắt: “Anh Cung, anh không cần nói dối như vậy đâu! Người trên tấm ảnh này căn bản không phải là anh.”
Vũ Phi Phi nói đến đây thì bật khóc thút thít.
Vũ Tiểu Kiều nhìn Vũ Phi Phi, cảm thấy rất kì lạ.
Hôm nay Vũ Phi Phi đang diễn vở kịch gì vậy?
Chẳng lẽ nhân vật chính trong những tấm hình kia chính là…
Vũ Tiểu Kiều nhìn về phía Tịch Thần Hạn, chỉ thấy đôi lông mày rậm của anh đã nhíu chặt lại, không nói một lời.
Đôi mắt lạnh lùng của Cung Cảnh Hào nhìn về phía Vũ Phi Phi, nhanh chân bước về phía cô ta, phía sau lưng, giọng nói lạnh nhạt của bà cụ Tịch vang lên:
“Thôi, hôm nay bữa tiệc này tan ở đây đi, tất cả mọi người đi về đi.”
Bà cụ đã lên tiếng rồi, mọi người cũng nhao nhao đứng dậy, tạm biệt bà cụ.
Sau đó, ai nấy đều ngậm chặt miệng, rời khỏi nhà chính của nhà họ Tịch.
Thực ra trong lòng họ đã sôi sùng sục suy nghĩ muốn hóng hớt, rất muốn biết rốt cuộc nhân vật chính trên mấy bức ảnh của Vũ Phi Phi là ai.
Còn có chữ “Thần” mà người giúp việc vừa nói nữa, chẳng lẽ chính là cậu chủ Tịch, Tịch Thần Hạn?
Bà cụ cố tình muốn áp chuyện này xuống, nên mọi người cũng không dám nói nhiều.
Họ hàng xa trong gia tộc đã ra về hết, cuối cùng bên trong nhà chính của nhà họ Tịch, chỉ còn lại một vài người có liên quan.
Bà cụ Tịch nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều ngồi bên cạnh mình, chậm rãi nở nụ cười:
“Tiểu Kiều à, vừa nãy bà thấy sắc mặt cháu không được khỏe cho lắm, cháu cũng về sớm nghỉ ngơi đi.”
“Chăm sóc tốt cho thân thể của mình, để bà sớm được bế chắt trai, biết chưa?”
Vũ Tiểu Kiều biết, bà cụ Tịch nói như thế này là để cô tránh đi.
Xem ra vụ việc kia đúng là có liên quan đến Tịch Thần Hạn rồi.
Vũ Tiểu Kiều nhìn Tịch Thần Hạn một cái, Tịch Thần Hạn đứng dậy, nói: “Để anh đưa em về.”
Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn rời khỏi nhà chính của nhà họ Tịch.
Bà cụ Tịch sai người đóng cửa lại, bà nhìn thoáng qua những người đang đứng trong phòng khách, bao gồm Vũ Phi Phi, Vũ Kiến Trung, Tôn Hồng, Cung Cảnh Hào, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
Vũ Phi Phi bị dọa đến mức tim đập dồn dập như điên, trong lòng bàn tay cô ta chảy ra một lượng lớn mồ hôi ướt nhẹp.
Cơ thể cô ta không kìm được mà cứ run rẩy, trong lòng cũng không biết được, rốt cục mình làm như vậy là đúng hay sai.
Kết quả cuối cùng sẽ như thế nào?
Nhưng mà nếu như đã lựa chọn làm như thế, cô ta chỉ có thể kiên trì đi hết con đường đã chọn, không còn quay đầu được nữa rồi.
Bà cụ Tịch nhìn Vũ Kiến Trung và Tôn Hồng một chút, hỏi: “Chuyện này, các người biết không?”
Đối với chuyện này, Vũ Kiến Trung hoàn toàn không biết, ông ta vội vàng nói: “Bà Tịch, là do tôi dạy con không nghiêm, là lỗi của tôi.”
Tôn Hồng biết một chút, nhưng bây giờ cũng không thể nói là mình biết được.
“Bà Tịch, tất cả lỗi lầm đều do những người làm bố mẹ như chúng tôi, do chúng tôi không để ý kĩ Vũ Phi Phi…”
“Thôi, tôi không muốn nghe các người đứng đây sám hối nữa.” Bà cụ Tịch giơ tay lên ngăn ông ta lại.
Tiếp theo, bà cụ nhìn về phía Cung Cảnh Hào:
“Cháu đi theo bà vào phòng sách đi.” Bà cụ chống gậy, xoay người đi vào trong.
Cung Cảnh Hào hung hăng trừng mắt nhìn Vũ Phi Phi một cái rồi yên lặng đi theo.
Vũ Kiến Trung lao tới chỗ Vũ Phi Phi, giơ tay lên tát cô ta một cái:
“Mày hay lắm! Cái thằng trong tấm ảnh kia rốt cuộc là ai? Mày nói cho tao biết xem có phải là Tịch Thần Hạn hay không?”
Vũ Phi Phi che nửa bên mặt bị đau, không nói lời nào.
Tôn Hồng vội níu tay Vũ Kiến Trung lại: “Kiến Trung à, đây là nhà họ Tịch, sao ông lại đánh Phi Phi như thế? Ông để cho nó chút mặt mũi đi, có gì về nhà rồi chúng ta giải quyết sau.”
“Bà cút ra! Bà thấy bà dạy con gái tốt chưa, thấy nó làm ra chuyện gì chưa?”
Vũ Kiến Trung vừa đẩy Tôn Hồng ra, vừa chỉ vào Vũ Phi Phi, cắn răng nghiến lợi nói:
“Đúng là biết tính kế người khác đấy! Mày cố tình chọn ngày hôm nay để làm lộ ra những tấm ảnh đó đúng không? Mày muốn làm gì? Chị mày đã kết hôn với cậu chủ Thần Hãn rồi, chị mày cũng đã là cô chủ của nhà họ Tịch rồi, mày muốn cướp vị trí của nó đúng không?”
“Mày muốn bắt chước Dương Tuyết Nhi, kéo chị gái mình xuống để leo lên vị trí mà mình muốn sao?”
Vũ Phi Phi giật mình nhìn bố mình, thì ra bà cả hiện tại của nhà họ Tịch lại chính là kẻ đến sau.
Trong đôi mắt sợ hãi của Vũ Phi Phi đột nhiên có thêm chút lòng tin.
Bây giờ Dương Tuyết Như có thể đứng ở vị trí như thế, có nghĩa là bà ta đã thắng lợi rồi! Như vậy có phải là cô ta cũng có cơ hội chiến thắng không? Trở thành người có được chiến thắng sau cùng?
“Thôi thôi, Kiến Trung, ông bớt giận đi, có gì chúng ta về nhà rồi nói sau! Không nên để con gái ở đây bị người khác chê cười. Làm gì có ai mắng mỏ con gái ở bên ngoài như ông.”
Vũ Kiến Trung tức giận đến mức thở hồng hộc, hối hận tự đánh mình mấy cái: “Lỗi của tôi, tất cả là lỗi của tôi…”
Trong phòng sách, bà cụ Tịch đang ngồi trên ghế, Cung Cảnh Hào đứng đối diện bà.
“Cháu biết chuyện này từ lâu rồi đúng không?” Bà cụ Tịch gằn giọng hỏi.
Cung Cảnh Hào không nói lời nào.
“Cháu cứ luôn giấu diếm hộ cậu cháu như thế ư?”
Cung Cảnh Hào vẫn không nói lời nào.
Bà cụ Tịch gõ lên mặt bàn một cái, giọng nói lại càng uy nghiêm hơn:
“Rốt cuộc là cháu đang giấu diếm giúp cậu của cháu, hay là có nội tình gì?”
Cung Cảnh Hào ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn nói ra mấy chữ:
“… Cháu giúp cậu.”
Anh ta không thể nói là mình đang giúp Vũ Tiểu Kiều được, như vậy mối quan hệ của bọn họ sẽ chỉ càng thêm loạn mà thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!