Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Mục Vân Thơ trơ đôi mắt ngấn lệ nhìn Tịch Thần Hạn, gương mặt điển trai tuấn tú của anh phản chiếu trong đôi mắt ấy.

Từ giọng nói của Tịch Thần Hạn, cô cảm giác được sự bất an sâu đậm.

”Nói chuyện gì? Anh muốn nói chuyện gì với em giờ?”

Giọng cô run rẩy: ”Bây giờ là lúc thích hợp để nói sao?”

”Không thích hợp!” Tịch Thần Hạn trả lời.

”Nhưng chuyện này cần phải nói!”

Những giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Mục Vân Thơ: “Em biết… anh giờ đây đã không còn là anh của năm năm trước nữa.”

Tịch Thần Hạn cười một cái: “Vừa nãy, khi nghe em nói nếu thiếu anh thì sống còn ý nghĩa gì nữa, anh chỉ có thể cảm thấy buồn cười.”

“Chuyện đó, em biết là em có lỗi với anh.” Mục Vân Thơ nhắm mắt lại, hai dòng lệ cứ lã chã rơi.

“Anh đã hết lòng rồi.” Giọng của Tịch Thần Hạn đột nhiên lạnh đi.

“Thần Hạn, em thật sự có nỗi khổ không thể nói… Em không muốn rời bỏ anh, em không hề muốn rời bỏ anh mà…”

“Nhưng em không có cách nào khác…”

“Năm đó em cửu tử nhất sinh, thân thể suy nhược… Lúc đó em nào có mặt mũi quay trở về tìm anh.”

“Nhưng Mục Vân Thơ, em biệt tích năm năm, rõ ràng là em cố ý tránh né anh!” Tịch Thần Hạn dùng thanh âm quyết liệt ngắt lời.

“Đúng vậy… em thừa nhận em đã trốn tránh anh. Bởi vì em không dám thấy mặt anh…”

“Vậy tại sao giờ em lại trở về, còn là nằm trên giường bệnh? Anh rất hoài nghi vụ tai nạn xe cộ kia cũng là do em tự biên tự diễn đấy?”

“Thần Hạn…”

Mục Vân Sơ giật mình sợ sệt nhìn anh, đáy mắt cô lạnh lẽo: “Giờ lòng anh không có lấy một chút tín nhiệm gì cho em nữa sao?”

“Anh đã rất hoang mang, anh tìm em suốt năm năm, cầu mong em vẫn chưa chết.”

“Nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại, em không chết cũng có nghĩa là vụ bắt cóc năm đó có cả em tham dự!”

“Dù vậy, nếu sau khi em nhảy xuống biển rồi lại trở về thì anh cũng có thể tự an ủi bản thân đi. Tự cho là vụ bắt cóc không liên can gì đến em.”

“Nhưng em lại mất tích năm năm trời! Chứng minh suy đoán của anh, của mọi người đều là thật!”

“Giờ em trở về để làm gì? Em thấy anh đã kết hôn, không còn tìm kiếm em nữa thì lòng thấy bất an sao?”

“Thật sự, con người bây giờ của em quá xa lạ với anh!” Đáy mắt Tịch Thần Hạn đã phủ đầy sương lạnh.

Mục Vân Thơ rất đau lòng, nước mắt không ngừng chảy.

“Không phải như vậy đâu Thần Hạn, anh hãy nghe em giải thích đi mà…”

“Làm sao em có thể không yêu anh được? Dù đã có chuyện xảy ra mà em không nói anh biết, nhưng cũng vì em quá yêu anh, em sợ anh sẽ bỏ em…”

“Bất đắc dĩ lắm em mới phải làm vậy.”

“Mấy năm nay em không bao giờ hạnh phúc, từng giây từng phút em đều nhớ đến anh… Phải rời xa anh em đã đau khổ thế nào anh có biết?”

“Xa anh em tưởng như mình đã chết rồi! Khoảnh khắc nghe tin anh kết hôn, lòng em đau dường nào… Em còn tưởng anh sẽ chờ em quay về chứ…”

“Nhưng mà Thần Hạn, hai ta vẫn có thể bắt đầu lại! Trong lòng anh vẫn còn có em, em có thể thấy được điều đó.”

“Hiện tại chỉ là do anh hận em vì em đã bỏ đi thôi. Yêu nhiều hận sâu mà, em biết thâm tâm anh vẫn còn yêu em.”

Mục Vân Thơ vất vả ngồi dậy khỏi giường, cô đưa tay ra muốn bắt lấy anh, nhưng anh nhất quyết không lại gần cô.

“Thần Hạn đã trở lại, về bên cạnh em, hai ta có thể bắt đầu lại.”

“Em thấy chuyện đó có khả năng à?” Tịch Thần Hạn cười nhạt.

“Có thể! Em biết anh vẫn còn yêu em… Y tá cũng nói, mấy ngày nay anh không ngủ không nghỉ vẫn luôn chăm sóc em.”

“Thần Hạn, chúng ta hãy làm lại từ đầu đi, cho em một cơ hội đi!”

“Cơ hội? Ha!” Tịch Thần Hạn cười trào phúng lời cô: “Em muốn chết nên anh ở đây coi chừng. Đơn giản vậy thôi, em đừng nghĩ nhiều.”

Cách anh nói quá lạnh lùng, anh vô cảm đến vậy khiến lồng ngực Mục Vân Thơ đau nhói.

“Thần Hạn… Anh đừng tuyệt tình như vậy được không?”

“Anh đã kết hôn rồi, đã là người đàn ông của người khác. Anh cũng nói với vợ anh sẽ không phụ cô ấy. Không có chuyện hai ta làm lại gì đâu, em bỏ ngay ý nghĩ đó đi.”

“Thần Hạn, anh thật sự yêu vợ anh sao? Em có thể nhìn ra anh hoàn toàn không yêu cô ấy.” Mục Vân thơ kích động nói, viền mắt cô đã đỏ cả rồi.

“Anh có yêu em à? Anh nói anh yêu em khi nào vậy?”

Tịch Thần Hạn hỏi lại một câu, một câu hỏi khiến Mục Vân Thơ cứng người.

Đúng vậy!

Hai năm cô và Tịch Thần Hạn quen nhau anh chưa từng nói một câu thổ lộ.

Có thể lúc đó hai người cảm thấy sống với nhau rất hợp, đều muốn dựa vào nhau mà sống một đời.

“Mục Vân Thơ, năm đó anh bảo anh sẽ đến cô nhi viện đón em, anh đã không làm được. Nhưng rồi anh đã tìm được em.”

“Để kết cục em lại lựa chọn rời đi. Thời gian qua anh tìm em không phải muốn níu giữ, mà chỉ muốn tìm hiểu chân tướng sự việc. Bây giờ em quay về, anh đã không còn phải níu giữ.”

“Thời gian em nằm viện anh ở lại chăm sóc cũng coi như đặt một dấu chấm hết cho quan hệ của chúng ta.”

“Việc anh có thể làm chỉ bấy nhiêu! Hy vọng sau này em đừng đến quấy rầy cuộc sống của anh nữa.”

“Quan hệ giữa anh và vợ rất đầm ấm, mong em đừng phá hư nó.”

“Nếu em không muốn được chữa trị thì cũng là quyết định của em. Anh cứu em một lần, em lại chọn cái chết, anh sẽ không cản nữa.”

Nói xong những lời này, Tịch Thần Hạn cũng không quay đầu lại mà bước khỏi phòng bệnh.

Mục Vân Thơ ngơ ngác ngồi trên giường bệnh. Hai mắt cô vô hồn, đã chẳng còn một tia sức sống.

Lời nói đó của Tịch Thần Hạn đã đập nát mọi tia hy vọng cô có.

Cô thấy cuộc sống của cô đã chìm sâu vào bóng tối, không còn một tia sáng nào.

“Thần Hạn, sao anh có thể như vậy chứ?”

“Anh thật sự là Thần Hạn… mà em biết sao?

Từng giọt nước mắt tuôn rơi, vỗ lên cái chăn trắng tinh, vỡ ra những bóng nước ti li lấp lánh...

Bà Tịch vì muốn phá hoại chuyện đòi ly dị giữa Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn nên đã tổ chức một bữa tiệc ở nhà.

Bà mời cả nhà họ Tịch và nhà Vũ Kiến Trung đến tham gia bữa tiệc.

Tịch Thần Hạn tự mình đến đón Vũ Tiểu Kiều đến nhà bà.

Tuy Tịch Thần Hạn không giải thích gì, Vũ Tiểu Kiều cũng chẳng hỏi chuyện, nhưng qua thái độ dịu dàng ấm áp anh dành cho cô đã đủ chứng minh tấm lòng anh rồi.

Vũ Tiểu Kiều không định tiếp tục truy cứu, chỉ cần anh quay về bên cô là đã quá đủ.

Cô cho anh cơ hội để lựa chọn, đến cuối anh lại quay về, không cần nói gì cũng rõ anh sẽ không ly hôn cô nữa.

Vũ Phi Phi rốt cuộc cũng đã có thêm cơ hội tiếp cận Tịch Thần Hạn, nên tâm trạng cô vô cùng vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!