"Chỉ cần cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ đến gặp Tiểu Kiều để giải thích rõ ràng."
Đây là câu trả lời mà Tịch Thần Hạn dành cho An Tử Dụ.
An Tử Dụ nhìn anh một hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu.
"Tôi hy vọng anh có thể nhìn rõ trái tim của mình, không làm tổn thương những người vô tội."
Khi An Tử Dụ rời khỏi bệnh viện, liền nhìn thấy Tô Nhất Hàng.
Trên mặt Tô Nhất Hàng vẫn còn một vết bầm chưa mờ nhạt.
An Tử Dụ biết đó là do tranh chấp giữa Tô Nhất Hàng và Tịch Thần Hạn.
Việc hai người họ đánh nhau trong bệnh viện đã lan truyền khắp trong giới.
Trong lòng An Tử Dụ biết rõ, trong lòng Tô Nhất Hàng chưa bao giờ quên được Tiểu Kiều.
Tiếc là trong lòng của Tiểu Kiều chỉ có một mình Tịch Thần Hạn.
An Tử Dụ muốn vờ như không thấy Tô Nhất Hàng, nhưng Tô Nhất Hàng đã thấy cô.
"Tử Dụ."
Tô Nhất Hàng nhanh chóng bước lại gần.
Cô nhìn ánh mắt hỏi thăm của Tô Nhất Hàng liền biết rằng anh muốn hỏi về Vũ Tiểu Kiều.
An Tử Dụ mỉm cười: "Cô ấy bây giờ đã không có việc gì, đang ở nhà nghỉ ngơi."
Tô Nhất Hàng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi! Lúc đó rút nhiều máu như vậy, cần một thời gian mới có thể khôi phục được."
An Tử Dụ cười rạng rỡ.
Cô không muốn mang tin xấu cho anh, khiến Tô Nhất Hàng càng thêm khó chịu.
"Tiểu Kiều nói, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp chùa. Cô ấy có thể nghĩ thoáng như vậy. Tại sao anh lại không nghĩ ra."
"Hơn nữa anh cũng biết Tiểu Kiều có sức khỏe rất tốt! Sẽ không có chuyện gì!"
Tô Nhất Hàng gật đầu: "Tôi sẽ không gặp cô ấy nữa, cô hãy thay tôi bầu bạn với cô ấy."
"Điều này cần anh nói à! Hiện tại là em đang rảnh rỗi, em không chơi với cô ấy, thì còn chơi với ai."
An Tử Dụ vẫy tay với Tô Nhất Hàng: "Em đi trước đây, em phải trở về với cô ấy, không nói chuyện với anh nữa.”
An Tử Dụ lên xe, nổ máy, nụ cười trên mặt liền biến mất.
Sau đó, cô điều chỉnh cảm xúc của mình, khôi phục nụ cười trên gương mặt, lái xe ra khỏi bệnh viện.
Mấy ngày nay may mà có An Tử Dụ làm bạn, cuộc sống của Vũ Tiểu Kiều cũng không tẻ nhạt lắm.
Tịch Thần Hạn vẫn chưa xuất hiện, anh cũng không gọi điện hay gửi tin nhắn cho cô.
Cô biết rằng anh đang ở cùng Mục Vân Thơ trong bệnh viện.
Cho nên liền quên sự tồn tại của cô sao?
Cô mới là vợ của anh, cô đã vì người phụ nữ đó mà rút bảy trăm cc máu, ngay cả một cuộc điện thoại hỏi thăm cũng không có sao?
Trong lòng anh, ngay cả một phân lượng cô cũng không có sao?
Vũ Tiểu Kiều không khỏi cảm thấy bi thương, trong lòng tràn ngập như nước lũ.
Đôi khi cô cũng rất tức giận, muốn nhấc điện thoại gọi cho Tịch Thần Hạn chất vấn anh vài câu, nhưng cuối cùng cô đều không làm được.
Một người đã không quan tâm đến mình, dù có tra hỏi, oán trách bao nhiêu thì cuối cùng cũng chỉ là dư thừa mà thôi.
“Tiểu Kiều, em muốn đi đâu vậy?” Cao Thúy Cầm đứng sau lưng cô hỏi.
"Em muốn ra ngoài đi dạo."
Cô đi đến bệnh viện.
Đứng trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn người phụ nữ nằm trên giường, trên người cắm rất nhiều loại máy móc, gương mặt tái nhợt, tiều tụy, như thể chỉ là một cái xác không hồn.
Vũ Tiểu Kiều không thấy bóng dáng của Tịch Thần Hạn trên hành lang, trong lòng cảm thấy có chút may mắn.
Hóa ra anh ấy nhồng ở bệnh viện cùng Mục Vân Thơ.
Lúc cô bước vào thang máy, Tịch Thần Hạn và bác sĩ từ hành lang bên kia đi đến.
Ngay lúc cửa thang máy đóng lại, cô nghe Tịch Thần Hạn nói với bác sĩ.
"Cho dù ông dùng phương pháp nào, nhất định phải cứu được cô ấy!"
"Không cần biết bao nhiêu tiền..."
Vũ Tiểu Kiều từ từ nhắm mắt lại, cửa thang máy cũng đóng lại, cuối cùng đã không còn nghe được giọng nói của Tịch Thần Hạn.
Trong lòng cô lại xuất hiện một trận đau đớn, sau khi hít thở sâu vài lần mới dần dần dịu lại.
Bà cụ Tịch đã nghe được chuyện của bọn họ.
Cho nên đã gọi cho Vũ Tiểu Kiều, kêu Vũ Tiểu Kiều cùng bà trở lại nhà tổ của Tịch gia.
Vũ Tiêu Kiều không có cách nào từ chối, nên đành phải theo bà về nhà tổ của Tịch gia.
Chuyện Dương Tuyết Như công kích cô, sớm đã nằm trong dự đoán của cô.
Cô cũng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nên nghe những lời công kích cũng không thấy khó chịu.
"Nghe nói Thần Hạn đã chăm sóc người phụ nữ đó ở bệnh viện mấy ngày nay, không ăn, không ngủ, không uống."
"Đúng là thâm tình! Đến người làm mẹ như tô nghe được mà còn cảm thấy ghen tị."
"Cô và Thần Hạn đã kết hôn rồi. Là vợ của nó. Nó đối xử với người phụ nữ khác tốt như vậy. Cô không ghen tuông chút nào sao?"
Vũ Tiểu Kiều không nói gì.
"Là vợ của nó, cô thật vô tâm! Cô còn là nữ nhân sao?"
"Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào rộng lượng như cô. Nên nói cô là người hiền lành, hay là cô không tim không phổi?"
“Ý mẹ là, con nên đi gây chuyện sao?” Vũ Tiểu Kiều cuối cùng cũng nở miệng.
Dương Tuyết Như nhìn thấy trong mắt Vuc Tiểu Kiều xuất hiện vết nứt, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Xem ra không phải là cô không quan tâm. Nếu đã quan tâm thì hãy đưa Tịch Thần Hạn trở về, như một người phụ nữ đang ghen, sao phải bận tâm thứ gì chứ!"
"Con không phải một người phụ nữ ghen tuông! Đó là lựa chọn của anh ấy, và con tôn trọng anh ấy."
"Hơn nữa, Mục Vân Thơ còn bệnh nặng như vậy, con tại sao phải tức giận với anh ấy vào lúc này."
Dương Tuyết Như tức giận đến gần Vũ Tiểu Kiều: "Người phụ nữ đó sẽ cướp Thần Hạn khỏi cô."
"Nếu như thật sự cướp đi, con cũng không có cách nào ngăn được, có nghĩa là trong lòng anh ấy thật sự không có con."
Dương Tuyết Như giễu cợt: "Như vậy cũng tốt, ít nhất cô sẽ rời khỏi nó."
"Con và Mục Vân Thơ đều không phải là con dâu yêu thích của mẹ, vì vậy bất kể là ai trong hai chúng con, mẹ đều sẽ rất khó chịu, đúng không."
Dương Tuyết Như đang chuẩn bị tức giận thì tiếng ho của bà cụ Tịch truyền đến.
“Tiểu Kiều, đi đến chỗ của bà nội, bà nội có chuyện muốn nói với cháu.” Bà cụ Tịch chống gậy vẫy tay với Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều đi tới, đứng ở trước mặt lão phu nhân, nhìn mái tóc bạc trắng của bà, ánh mắt tràn đầy ấm áp.
"Bà nội."
“Bé ngoan, đã để con chịu thiệt rồi.” Bà lão đau khổ nhìn Vũ Tiểu Kiều.
“Không có, bà nội, con rất tốt.” Vũ Tiểu Kiều đỡ bà cụ lại ngồi trên ghế sô pha.
Lão phu nhân bắt tay Vũ Tiểu Kiều, nhẹ nhàng vỗ về: "Tịch Hạn là như vậy, rất coi trọng tình nghĩa, con đừng suy nghĩ nhiều, các con đã kết hôn, nó nhất định sẽ trở lại."
Vũ Tiểu Kiều gật đầu: "Con sẽ không suy nghĩ nhiều."
"Con làm như vậy rát đúng. Thời điểm này, con nên hiểu cho nó nhiều hơn và bao dung cho nó, thay vì cãi vã, gây sự, làm tổn thương tình cảm của các con."
"Là một người phụ nữ, cuộc đời không dễ dàng chút nào. Luôn phải học cách bảo vệ chồng mình, còn phải học cách quản lý hôn nhân."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!