Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Vũ Tiểu Kiều bị rút nhiều máu như vậy nên bây giờ vẫn còn choáng váng đầu, cho dù được truyền dịch thì cũng không thể giảm bớt ngay được.

Cô nằm ở trên giường mơ màng buồn ngủ, bên tai truyền đến tiếng mở cửa.

Cô còn tưởng rằng, lần này chắc là Tịch Thần Hạn.

Nhưng nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm trên nền đá ẩm thạch, ngực cô trầm xuống.

Cô từ từ mở mắt, nhìn thấy Quý Ninh xuất hiện trước mặt mình.

"Dì Tô!"

Vũ Tiểu Kiều vất vả muốn ngồi dậy.

Quý Ninh giơ tay lên một cái, ngăn cản cô.

"Cơ thể không thoải mái thì nằm đi, dì chỉ muốn đến nói mấy câu với con thôi."

Quý Ninh ngồi trên ghế bên đầu giường.

Bà là một người phụ nữ quý tộc đúng mực, đoan trang tao nhã, dáng vẻ cao quý, cho dù nói chuyện với ai, hay buồn phiền xúc động thì giọng nói vẫn luôn chậm rãi, tạo cho người ta một cảm giác rất thoải mái.

"Chuyện Nhất Hàng và Lạc Băng hủy bỏ hôn lẽ, chắc con cũng biết." Quý Ninh nói.

Vũ Tiểu Kiều khẽ gật đầu.

Chuyện này sao cô có thể không biết, toàn bộ người của thành phố Kinh Hoa đều biết, khi họ sắp kết hôn, thì nhà họ Tô lại đơn phương hủy bỏ hôn lễ.

Nguyên nhân cụ thể trong đó, Vũ Tiểu Kiều cũng không biết quá rõ ràng.

Nhưng cô cũng đoán được, chắc là có liên quan đến mình.

"Bởi vì chuyện Bạch Lạc Băng hãm hại con bị Nhất Hàng biết được, Nhất Hàng không thể nhịn được người phụ nữ lòng dạ ác độc đấy, nên đã cãi nhau to với người nhà rồi hủy bỏ hôn lễ với nhà họ Bạch."

"Lúc đầu dì và bố nó cũng không đồng ý, nhưng sau đó nhà họ Bạch sụp đổ, chúng ta biết người đứng sau là nhà họ Tịch."

"Những năm này chuyện giữa con và Nhất Hàng, mọi người đều biết, lúc đầu không đồng ý cho hai người ở bên nhau, là vì cảm thấy thân phận của hai người không thích hợp."

Quý Ninh nói đến chỗ này, cười một tiếng.

"Thật ra thì dì cũng rất thích cô. Lòng dạ con vừa tốt lại hiền lành, là một đứa trẻ tốt."

"Trong xã hội này, mặc dù nói không quan trọng gia cảnh nghèo khó hay thấp kém, nhưng nhà giàu có nào mà không qua tâm đến xuất thân chứ."

"Bây giờ con đã gả cho Tịch Thần Hạn, đủ để nói rõ giữa con và Nhất Hàng thật sự không có duyên phận."

"Nhà họ Tịch là gia đình giàu có, còn cao hơn cả nhà chúng ta, thấy con gả tốt như vậy, dì thật lòng vui vẻ vì con."

"Chuyện của nhà họ Bạch coi như là một bài học cho cái vòng này, nhưng nhà họ Tô chúng ta cũng không sợ nhà họ Tịch, bởi vì chúng ta không thẹn với lòng."

"Chúng ta không làm hại con, cũng không hãm hại người khác, nhà chúng ta mở bệnh viện để chăm sóc người bệnh đó là làm việc thiện."

"Nhưng hôm nay Nhất Hàng vì con mà đánh Tịch Thần Hạn."

"Cái gì?" Vũ Tiểu Kiều ngồi dậy từ trên giường, sắc mặt sợ hãi nhìn Quý Ninh.

"Giữa hai người họ coi như đã kết thù, ở trên thương trường cũng không phải là chuyện tốt."

"Nếu như trong lòng của con còn nhớ mấy năm nay Nhất Hàng đối tốt với con, thì dì hy vọng con sẽ điều chỉnh tốt quan hệ giữa hai người họ, cũng đừng để Nhất Hàng xúc động như vậy nữa."

"Dì, cháu..."

Giờ phút này Vũ Tiểu Kiều không có lời gì để nói.

Cô chậm rãi cúi đầu xuống: "Đều là tại cháu không tốt, nhưng chuyện này cháu và Nhất Hàng đều đã nói rõ. Cháu cũng không nghĩ tới là sẽ xảy ra chuyện như vậy, cháu rất xin lỗi."

Quý Ninh nhìn dáng vẻ rũ mắt nhìn xuống của Vũ Tiểu Kiều, trong lòng ê ẩm.

Bà khẽ thở dài.

"Dì cũng biết, là Nhất Hàng không bỏ được. Nhưng bây giờ dì chỉ có thể tìm con để nói những lời này! Từ khi con và Tịch Thần Hạn kết hôn, nó thật giống như biến thành một người khác, trầm mặc ít nói, không ngừng buồn bã."

Quý Ninh chậm rãi nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của Vũ Tiểu Kiều.

"Dì cũng có con gái, cũng đã lớn như con, mặc dù mỗi lần dì tìm con đều nói về chuyện của Nhất Hàng. Nhưng mỗi lần dì thấy con..."

Giọng của Quý Ninh mang theo cảm giác đau đớn, giống như động đến chỗ đau đớn nào đó trong đáy lòng của bà.

Vũ Tiểu Kiều rất giật mình, từ trước đến nay cô chưa từng nghe nói qua, Tô Nhất Hàng còn có một cô em gái.

Quý Ninh đang định nói thêm thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị người khác mở ra.

Cao Thúy Cầm vọt vào, trực tiếp nhào lên, kéo tay Quý Ninh từ trên đỉnh đầu Vũ Tiểu Kiều ra.

"Bà đến làm gì?" Thái độ của Cao Thúy Cầm rất không tốt.

Quý Ninh có chút lúng túng cười cười, đứng lên.

"Tôi chỉ đến tìm Vũ Tiểu Kiều nói chuyện một chút thôi."

"Bà và Tiểu Kiều thì có chuyện tốt gì mà nói! Mau ra ngoài đi! Chỗ này không chào đón bà!" Cao Thúy Cầm tức giận chỉ tay về phía cửa phòng.

"Mẹ..."

"Con đừng nói chuyện! Nói con bao nhiêu lần rồi, không cần để ý đến những người như bà ta!"

Quý Ninh vẫn mỉm cười rất khách sáo, xoay người đi ra ngoài.

"Mẹ, bà Tô chỉ nói mấy câu thôi! Không có ác ý... Sao mẹ luôn ghét dì ấy như thế?"

Vũ Tiểu Kiều thật lòng không nghĩ ra, sao Cao Thúy Cầm lại luôn có thái độ kích động khi nhìn thấy Quý Ninh như vậy.

Nếu nói là kích động, thì hẳn phải là phản ứng khi thấy Tôn Hồng chứ ?

Ngược lại khi thấy Tông Hồng, trừ thái độ thù địch bên ngoài ra thì mẹ cũng không nói lời khó nghe nào cả.

Ngược lại là mẹ của Tô Nhất Hàng, giống như có thù với Cao Thúy Cầm vậy, hễ gặp mặt là có thể tóe ra tia lửa.

"Mẹ cũng vì muốn tốt cho con! Năm đó nhà họ vì ép con tránh xa Tô Nhất Hàng, mà nói những lời đó với con, con đã quên rồi sao?"

"Mặc dù như vậy, nhưng cũng không đến nỗi thù dai đến thế." Vũ Tiểu Kiều mệt mỏi nằm trên giường.

Cao Thúy Cầm nhìn sắc mặt tái nhợt của cô một cái, trong lòng mềm nhũn, nhẹ giọng nói.

"Con sao rồi? Mẹ nhận được điện thoại của Thần Hạn, nói con đang truyền dịch, bảo mẹ đến chăm sóc con làm mẹ sợ hết hồn."

"Gần đây cơ thể của con thế nào? Hình như đang bị ốm, có phải là có chỗ nào không thoải mái không?"

Vũ Tiểu Kiều lắc đầu một cái, không nói gì.

Xem ra Tịch Thần Hạn không có nói cho Cao Thúy Cầm là vì cô mất vô máu quá nhiều nên bị sốc nên mới uể oải như vậy.

Xem ra Tịch Thần Hạn thật sự không thể đến được nên mới gọi điện mẹ đến chăm sóc cô.

Đối với anh mà nói Mục Vân Thi thật sự quan trọng như vậy sao?

"Mẹ, con muốn về nhà." Cô chống cơ thể xuống giường.

"Với tình trạng lúc này của con sao có thể về nhà được?" Cao Thúy Cầm đỡ Vũ Tiểu Kiều.

Vũ Tiểu Kiều gật đầu một cái: "Con không sao, ngủ một giấc là khỏi thôi."

Cao Thúy Cầm không dám quyết định nên đi xin phép bác sĩ .

Ngược lại bà rất muốn hỏi một câu, cuối cùng là Tiểu Kiều bị sao thế?

Cao Thúy Cầm vẫn chưa đi đến phòng làm việc của bác sĩ thì đã thấy Tịch Thần Hạn đi tới.

"Mẹ, Tiểu Kiều sao rồi?"

"Nhìn qua không tốt lắm, nó muốn về nhà."

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!