“Nhất Hàng...”
Nhìn thấy Tô Nhất Hàng lúc này, Vũ Tiểu Kiều đột nhiên muốn khóc.
Cô tuyệt vọng kìm lại giọt nước mắt nơi khóe mắt, mỉm cười nói với Tô Nhất Hàng.
"Em không sao, em rất ổn, chỉ là hơi khó chịu vì phải truyền dịch mà thôi. Em sẽ sớm khỏe lại sau khi nghỉ ngơi thôi, đừng lo lắng cho em quá."
Lúc đầu đã đồng ý với Tô Nhất Hàng rằng nếu họ gặp lại nhau một lần nữa sẽ trở thành hai người xa lạ, dường như không quen biết nhau.
Nhưng cuối cùng khi cô chỉ còn một mình, người duy nhất thực sự quan tâm đến cô là Tô Nhất Hàng.
Cảm giác này rất lạ, giống như nhìn thấy người thân đã lâu không gặp, khiến cô muốn lao vào vòng tay của anh mà khóc.
"Anh ta làm vậy với em vì một người phụ nữ khác?" Tô Nhất Hàng không kìm chế được cơn tức giận trong giọng nói của mình, đôi mắt anh như ẩn chứa hai ngọn lửa tức giận đang bốc cháy ngùn ngụt.
Vũ Tiểu Kiều cố gắng chống đỡ cơ thể của mình.
Cô cười nói với anh: "Làm gì còn người phụ nữ nào khác! Bọn họ chỉ là bạn bè, tính mạng của cô ấy gặp nguy hiểm, em có thể giúp, thì nhất định sẽ giúp."
"Nếu đổi lại em thành một người lạ, em có thể giúp được thì tất nhiên em sẽ lựa chọn ra tay giúp đỡ! Huồng hồ gì mọi người đều biết chuyện đó."
Cô cố gắng hết sức để nở nụ cười thật rạng rỡ che đi mọi nỗi đau trong lòng.
Tô Nhất Hàng và Vũ Tiểu Kiều quen biết bao nhiêu năm như vậy, làm sao anh lại có thể không hiểu được Tiểu Kiều?
Cô ấy càng mỉm cười, trái tim cô ấy càng khó chịu hơn, cô ấy chỉ cười để ngụy trang mà thôi.
Tô Nhất Hàng hít một hơi thật sâu, giọng nói hòa hoãn lại.
“Vậy em nghỉ ngơi đi."
Anh đỡ cô nằm xuống và giúp cô đắp chăn.
"Vừa mới tỉnh lại, em đừng đi đâu hết, chỉ cần ngủ thật ngon để giữ tinh thần thôi."
Vũ Tiểu Kiều gật đầu.
"Em nghe nói bây giờ anh đã tiếp quản nhà họ Tô rồi, cũng làm Viện trưởng của bệnh viện này rồi, chắc hẳn anh phải rất bận đúng không? Anh mau đi làm việc trước đi, em sẽ ngủ một giấc."
Tô Nhất Hàng biết rằng Tô Tiểu Kiều đang hạ lệnh đuổi khách.
Anh cũng không muốn gây rắc rối cho cô.
Cô đã kết hôn rồi!
Khoảng cách giữa hai người họ đã xa lại càng thêm xa.
Tô Nhất Hàng nhìn sâu vào mắt của Vũ Tiểu Kiều, vốn dĩ anh muốn nói điều gì đó, nhưng lời ra đến đầu môi rồi vẫn bị nuốt lại, thôi không nói nữa.
Những lời đó, anh không cần phải nói với cô.
Anh sẽ đi gặp Tịch Thần Hạn và nói rõ ràng!
Tịch Thần Hạn vẫn đứng canh ở phía ngoài cửa phòng cấp cứu.
Người đó, đã được đưa vào phòng cấp cứu hơn mười tiếng rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu trở ra.
Tịch Thần Hạn đã yêu cầu bệnh viện Đức An huy động hết tất cả các bác sĩ, chuyên gia đầu ngành tới để chữa trị cho cô, toàn bộ họ đều phải dốc sức cứu người phụ nữ trong phòng kia.
Khi Tô Nhất Hàng nghe nói đến chuyện này, anh còn tưởng rằng Tiểu Kiều đã xảy ra chuyện gì và nhanh chóng đến bệnh viện.
Thế mới biết, người ở bên trong phòng cấp cứu, người phụ nữ được cứu chữa không phải là Tiểu Kiều, mà là một người phụ nữ tên Mục Vân Thơ.
Tô Nhất Hàng không biết Mục Vân Thơ là ai.
Người phụ nữ này xuất hiện thật sự quá đột ngột.
Cho tới bây giờ, anh chưa bao giờ nghe nói về sự tồn tại của người tên Mục Vân Thơ.
Tuy nhiên, trong nhiều năm trước, có một tin đồn được lan truyền rộng khắp giới thượng lưu đó là Tịch Thần Hạn đem lòng yêu thương một cô gái nhưng bị gia tộc nhà họ Tịch phản đối kịch liệt.
Cuối cùng, anh cũng không biết tại sao, họ lại chia tay.
Người ta nói rằng mấy năm nay Tịch Thần Hạn không lại gần nữ sắc, không dây dưa với bất kì người phụ nữ nào, nguyên nhân chính là bởi vì người phụ nữ ấy.
Mục Vân Thơ này liệu có phải là người phụ nữ năm đó không?
Tô Nhất Hàng đột nhiên vội vã chạy đến phòng cấp cứu.
Không nói hai lời, trực tiếp tung một cú đấm vào mặt của Tịch Thần Hạn.
Một người luôn luôn dịu dàng và ấm áp, tao nhã và lịch sự như Tô Nhất Hàng lại có thể làm ra chuyện này, thực sự là khiến người ta kinh ngạc.
Bên cạnh phòng cấp cứu, các nhân viên y tế đã sợ đến xanh mặt.
Mấy người bọn họ trước đó là ngạc nhiên vì hành động đó của Tô Nhất Hàng, sau là hoảng sợ vì Tô Nhất Hàng lại dám đánh người có thế lực nhất của Kinh Hoa, cậu Tịch.
Tịch Thần Hạn bỗng nhiên bị đánh có chút sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó anh đã lấy lại được trạng thái, nhanh chóng phản đòn, đấm một phát khiến cho Tô Vũ Hàng lảo đảo.
Tô Nhất Hàng thế nhưng không run sợ, tiếp tục lao vào đánh nhau tiếp.
Y tá và vệ sĩ vội vàng chạy lên kéo họ ra.
"Nếu anh đã chọn cưới cô ấy thì phải chăm sóc cho cô ấy thật tốt chứ không phải bỏ mặc cô ấy và tính tình thay đổi thất thường như thế này!"
"Cô ấy gầy yếu như vậy, anh lại muốn rút của cô ấy 700 máu trong một lần? Nếu anh không yêu cô ấy, anh có thể nói thẳng, đừng tra tấn cô ấy!"
"Anh có nghĩ rằng điều này là công bằng với cô ấy không?"
"Tịch Thần Hạn, anh chính là một tên đểu cáng không hơn không kém!" Tô Nhất Hàng phẫn nộ nói.
Tịch Thần Hạn không nói gì, hai con ngươi đen láy loé lên thứ ánh sáng u tối, xông vào căn phòng đang phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Áp suất không khí quanh anh trở nên rất thấp, khả năng hô hấp cũng trở nên mỏng manh hơn.
Mọi người không dám nói chuyện, ngay cả thở nhẹ một hơi cũng không dám, vì nếu làm như vậy có lẽ họ cảm thấy bản thân đã làm ra điều gì đó rất khủng khiếp.
Qua một lúc lâu, đôi môi mỏng của Tịch Thần Hạn khẽ mở.
"Đó là người phụ nữ của tôi, tôi tự biết cách chăm sóc."
Tô Nhất Hàng đang cười, "Tự biết cách chăm sóc? Cách anh chăm sóc cô ấy là như vậy sao?"
"Anh lấy tính mạng của cô ấy ra đặt cược để cứu sống một người phụ nữ khác! Cách của anh thật đặc biệt!"
Ánh mắt Tô Nhất Hàng màu đỏ tươi, tựa như muốn nuốt chửng Tịch Thần Hạn.
"Đây là chuyện giữa chúng tôi, không cần anh phải bận tâm." Thái độ của Tịch Thần Hạn lạnh như băng.
"Anh tốt nhất là nên tránh xa người phụ nữ của tôi ra!" Đôi mắt anh để lộ ra mùi vị nguy hiểm.
Tịch Thần Hạn và Tô Nhất Hàng bởi vì một người phụ nữ mà đánh nhau ở trước cửa phòng cấp cứu nhanh chóng lan rộng khắp bệnh viện.
Mẹ của Tô Nhất Hàng, Quý Ninh đang ở tầng cao cấp để chăm sóc cho Tô Vạn Chương.
Tô Vạn Chương đã nhiều lần vào phòng cấp cứu, bây giờ một nửa cơ thể bị mất hoàn toàn nhận thức, nửa miệng cũng bị méo nghiêm trọng, không thể nói hoàn chỉnh được mà chỉ có thể ô ô vài tiếng.
"Vạn Chương, em biết những gì anh muốn nói. Anh có thể yên tâm, em sẽ tìm kiếm nó, em nhất định sẽ không bỏ cuộc." Quý Ninh khẽ thở dài.
"Chỉ là tìm nhiều năm như vậy, cũng không có tin tức... Cũng không biết..." Giọng nói của Quý Ninh nghẹn ngào, anh mắt hiện lên tia màu đỏ.
"Nếu con bé vẫn còn sống, em nhất định sẽ tìm thấy... Bù đắp cho sự hối tiếc lớn nhất cả đời này của chúng ta."
Y tá nhỏ vội vã chạy vào.
“Phu nhân, bà mau chạy tới đây xem đi! Cậu chủ và cậu Tịch đang đánh nhau!”
“Cái gì?”
Tô Vạn Chương nằm liệt giường không thể cử động, chỉ có thể bày ra một vẻ mặt lo lắng.
Quý Ninh vội vàng ấn ông nằm trên giường, "Anh cứ yên tâm, em sẽ xử lí chuyện này! Anh đừng bận tâm đến nó nữa, đừng kích động."
Tô Vạn Chương ô ô a a một tràng dài nhưng nghe không hiểu gì cả.
"Được rồi, Vạn Chương, mặc dù nhà họ Tịch không dễ chọc vào nhưng nhà chúng ta cũng không kém hơn là bao nhiêu! Bọn họ muốn kết thù kết oán với chúng ta cũng phải suy xét cẩn thận về thực lực của họ."
“Änh đừng kích động, giờ em sẽ đi xem ngay, xem là đã có chuyện gì xảy ra.”
Quý Ninh trấn an Tô Vạn Chương rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh.
Cô vừa đi vừa thở dài.
“Tại sao càng lớn Nhất Hàng lại càng khiến người khác phải lo lắng hơn vậy cơ chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!