Vũ Tiểu Kiều liếc mắt nhìn chằm chằm Tịch Thần Hạn.
Cô không muốn bỏ qua bất kì một sự thay đổi nào, dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt anh.
Cô không ngờ rằng, anh vẫn nhạy cảm đối với những gì liên quan tới cái tên Mục Vân Thơ đến vậy.
Mục Vân Thơ đã rời đi rồi mà anh vẫn còn có thể ngửi được mùi của cô ấy.
Từ đó cũng có thể thấy rõ một điều, tất cả những gì về Mục Vân Thơ, anh đều đã khắc sâu tận xương tủy?
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Cô ấy tới đây sao?”
Đôi lông mày đen dày của anh nhíu lại, nhô lên cao hơn một chút.
Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều bỗng nhiên lớn hơn một chút, nếu đo ra chắc sẽ lớn hơn khoảng một đề-xi-ben.
“Đúng vậy, cô ấy đã tới đây, nhưng mà rời đi rồi!”
Trái lại, nếu đã như vậy, cô càng phải nhìn phản ứng của Tịch Thần Hạn.
“Hơn nữa, em còn nói với cô ấy rất nhiều lời khó nghe!”
“Lời khó nghe?” Tịch Thần Hạn càng nhíu mày chặt hơn.
Đôi mắt đen láy của anh giống như một hồ nước sâu không thấy đáy, mọi sự buồn vui, bực tức lẫn lộn khó phân định rõ ràng.
“Em nói Tịch Thần Hạn trong trí nhớ của cô ấy là Tịch Thần Hạn của năm năm trước, không phải là Tịch Thần Hạn của hiện tại.”
“Bây giờ Tịch Thần Hạn đã là chồng của Vũ Tiểu Kiều em! Chúng ta đã làm đám cưới, đã đăng kí kết hôn, đã cùng nhau tuyên thệ ở trước mặt sư thầy.”
“Bây giờ toàn bộ thành phố Kinh Hoa, thậm chí là toàn thế giới đều biết Vũ Tiểu Kiều là vợ của Tịch Thần Hạn, của cậu cả nhà họ Tịch.”
Nói xong, Vũ Tiểu Kiều xoay người đi lên tầng.
Cô dùng sức đóng cửa mạnh một cái, sau đó khóa trái cửa phòng lại.
Cô tựa người bên cạnh cửa, nhắm mắt lại.
Đôi mắt dần nóng lên, lộ ra một sự chua xót trong đó.
Cô thật sự đã nổi cơn ghen.
Hơn nữa còn là cơn ghen vô cùng lớn.
Cô thật sự không thể chịu đựng được việc Tịch Thần Hạn có chút xíu quan tâm nào đến Mục Vân Thơ.
Trước đó không biết Mục Vân Thơ còn sống, cô có thể giả vờ như không để ý, vì dù sao một người sống cũng không cần thiết phải chấp nhặt với một người chết làm gì.
Nhưng tình thế bây giờ đã khác rồi.
Mục Vân Thơ đã sống lại rồi, sống sờ sờ trước mắt bọn họ.
Tất cả mọi thứ đều đã thay đổi!
Vũ Tiểu Kiều không thể chịu đựng nổi việc ở trong lòng Tịch Thần Hạn vẫn còn cất chứa hình ảnh của một người phụ nữ khác.
Tịch Thần Hạn đứng ở ngoài cửa phòng ngủ.
Anh vẫn muốn gõ cửa nhưng cứ giơ tay lên rồi lại buông tay xuống, rồi lại giơ tay lên, rồi lại buông tay xuống, lặp đi lặp lại thành một vòng tròn.
Anh bị Vũ Tiểu Kiều nói đến mức có chút mơ hồ, không rõ ràng.
Lúc này đây, anh thực sự nhận ra rằng, Mục Vân Thơ giống như một cái gai ở trong lòng Vũ Tiểu Kiều, một khi đã chạm vào, anh sẽ hoàn toàn không khống chế được.
Thực ra thì, anh chỉ ngạc nhiên rằng tự nhiên Mục Vân Thơ lại đến tìm anh khi anh không có ở nhà.
Cũng rất ngạc nhiên khi Mục Vân Thơ và Vũ Tiểu Kiều gặp nhau một mình, đó sẽ là cảnh tượng kiểu gì?
Anh muốn giải thích với Vũ Tiểu Kiều, nhưng anh lại không biết bắt đầu từ đâu.
Trước đó, anh đã hứa với Vũ Tiểu Kiều là sẽ giải quyết chuyện của Mục Vân Thơ thật ổn thỏa, nhưng anh đã suy nghĩ rất nhiều ngày và vẫn chưa tìm được cách giải quyết vấn đề đó..
Tịch Thần Hạn cũng đang rất khó chịu, và bây giờ anh đang ở trong tình trạng khó xử, không biết nên làm gì mới đúng.
Mục Vân Thơ là niềm tin mà anh luôn tâm niệm từ trước cho đến nay, và Vũ Tiểu Kiều là một bất ngờ đã phá vỡ sự kiên định của anh.
Mục Vân Thơ bỗng nhiên sống lại, anh cũng không hề dự liệu được.
Anh nghĩ rằng người mà anh đã tìm kiếm năm năm trời rồi vẫn bặt vô âm tín thì đã chết thật rồi.
Anh cũng thật lòng muốn buông bỏ ý định tiếp tục tìm kiếm Mục Vân Thơ, và anh ấy cũng chân thành có ý định chung sống hòa bình với Vũ Tiểu Kiều cho đến khi về già.
Nhưng giờ đây, niềm tin mà anh kiên trì theo đuổi đã trở lại.
Mà Vũ Tiểu Kiều là tia nắng khiến anh thoát ra khỏi mây mù.
Anh và Vũ Tiểu Kiều thực sự đang rất hạnh phúc bên nhau.
Mấy năm nay, anh chưa bao giờ vui vẻ đến như vậy.
Người cố chấp như anh, sao có thể dễ dàng buông bỏ niềm tin mà anh đã cố chấp theo đuổi nhiều năm như vậy?
Bây giờ anh thật sự đang rất rối trí.
Anh cũng không biết nên làm thế nào cho hợp lí.
Anh còn không có cách nào để đối mặt trực tiếp với Vũ Tiểu Kiều.
Anh thừa nhận rằng anh rất xấu hổ với Vũ Tiểu Kiều, người phụ nữ nhỏ bé ấy đã yêu anh bằng cả trái tim và tấm lòng mình, nhưng anh không thể cho cô ấy tình cảm trọn vẹn như cô ấy mong muốn.
Thím Tần vội vã đi lên tầng, có chút sợ hãi mà nhìn Tịch Thần Hạn, cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Cậu chủ, thân thể của mợ chủ không khỏe, cậu đừng làm cho cô ấy tức giận.”
"Buổi chiều nay, cậu chủ sẽ cùng mợ chủ đi đến bệnh viện để kiểm tra, có thể lúc đó, cậu chủ sẽ biết phải làm sao."
Tịch Thần Hạn không nói gì, xoay người đi vào phòng làm việc của mình.
Thím Tần nhìn bóng lưng có chút nặng nề của Tịch Thần Hạn, thở dài rồi lắc đầu.
"Tại sao những người không nên quay lại, lúc nào cũng xuất hiện vào những lúc không hợp lí như thế?"
Thím Tần nói nhỏ một câu rồi đi xuống bếp chuẩn bị bữa trưa.
Vũ Tiểu Kiều bình tĩnh lại và đi ra khỏi phòng ngủ.
Cô nở nụ cười mãn nguyện, vui vẻ và sẵn sàng cùng Tịch Thần Hạn đến bệnh viện vào buổi chiều.
Nhưng ngay trước bữa trưa, Tịch Thần Hạn cũng từ phòng làm việc trên tầng đi xuống.
Điện thoại di động của Tịch Thần Hạn vang lên.
Vũ Tiểu Kiều còn chưa kịp gọi Tịch Thần Hạn xuống ăn cơm, anh đã nghe thấy Tịch Thần Hạn đang lo lắng nói chuyện với đầu dây bên kia.
“Ở đâu?”
Tịch Thần Hạn cúp máy, sắc mặt đen như mực, lạnh lùng sải bước đi ra ngoài.
"Thần Hạn, anh đi đâu vậy?" Vũ Tiểu Kiều đuổi theo anh hai bước.
Tịch Thần Hạn cũng không quay đầu lại, đẩy cửa ra, sải bước rời đi.
“...”
Nụ cười trên mặt Vũ Tiểu Kiều dần dần đông cứng lại, cuối cùng tan thành tro bụi.
Thím Tần vội vàng an ủi cô, "Có lẽ ở công ty đã xảy ra chuyện gì đó! Mợ chủ, đừng lo lắng! Khi nào cậu chủ có thời gian, sẽ cùng cô đến bệnh viện."
Vũ Tiểu Kiều lẳng lặng ngồi trên bàn ăn, rót một bát canh rồi uống cạn.
"Không cần, tôi tự đi.”
Sau khi uống xong một bát canh, cô lại đổ đầy một bát khác, cô uống như đang uống nước, cô liều mạng rót sau đó liều mạng uống, cuối cùng cũng đặt bát sứ xuống và đứng dậy.
"Tôi đi ra ngoài trước nhé thím Tần."
“Mợ chủ...”
Vũ Tiểu Kiều cầm lấy chiếc túi và bước nhanh ra ngoài.
Ngay khi ra khỏi thang máy của Ngự Hải Long Loan, cô đã nhìn thấy Đông Thanh.
Đông Thanh cung kính nói với cô.
“Mợ chủ, cậu chủ bảo tôi đi đến bệnh viện cùng cô.”
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều chua xót, cố gắng nhếch miệng cười, "Công ty xảy ra chuyện gì sao?"
Đông Thanh lắc đầu, "Không có gì xảy ra."
“Vậy Thần Hạn đi đâu rồi?”
Đông Thanh lại lắc đầu, "Tôi cũng không biết."
Vũ Tiểu Kiều vẫn cười như cũ, "Vậy thì được rồi, Đông Thanh, làm phiền cậu."
Cô cũng không nghĩ tới, người cùng cô đến bệnh viện khám thai không phải là Tịch Thần Hạn, mà lại là Đông Thanh.
Vũ Tiểu Kiều ngồi trên xe Đông Thanh chở đến bệnh viện.
Cô không biết tại sao, tim cô cứ đập loạn xạ.
Luôn có một dự cảm không rõ ràng.
Cô cảm thấy gần đây, nhất định là do cô ngủ quá nhiều nên mới sinh ra ảo giác, nếu không tại sao lại có linh cảm kỳ quái như vậy?
Cô tự nhủ rằng, Tịch Thần Hạn đột nhiên có biểu hiện lo lắng như vậy, nếu không phải là công ty gặp sự cố gì đó thì chắc chắn là do mẹ Lê đang ở Viện điều dưỡng, mẹ ruột của Tịch Thần Hạn lại xảy ra chuyện.
Mặc dù Tịch Thần Hạn không quá thân thiết với Lê Mai, nhưng dù gì thì bà ấy cũng là mẹ ruột của anh.
Vũ Tiểu Kiều cũng có thể nhìn ra được, sâu trong trái tim Tịch Thần Hạn, anh thực sự rất yêu mẹ anh.
Không có ai khác có thể khiến Tịch Thần Hạn quan tâm nhiều đến như vậy, ngoại trừ Lê Mai.
Nghĩ đến điều này, Vũ Tiểu Kiều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Đông Thanh dừng xe ở trước cửa bệnh viện.
Đông Thanh muốn đi cùng Vũ Tiểu Kiều vào bên trong, nhưng Vũ Tiểu Kiều lại từ chối.
Kiểm tra kiểu này, cũng không nên để một người đàn ông đi theo.
Vũ Tiểu Kiều bước vào bệnh viện.
Cô đã hẹn trước là sẽ đến khám vào ngày hôm nay, ngay khi cô bước vào bệnh viện, một y tá đã tự mình đến dẫn đường cho Vũ Tiểu Kiều.
"Cô Tịch, mời qua đây." Cô y tá rất lịch sự và tôn trọng cô.
Vũ Tiểu Kiều đi theo y tá lên tầng.
Bệnh viện hôm nay có vẻ hơi bận rộn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!