Mục Vân Thơ trừng to mắt, vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ nhìn Vũ Tiểu Kiều.
Sau khi nghe Vũ Tiểu Kiều nói, cô cuối cùng cũng nhận ra sự hiểu biết của mình về Tịch Thần Hạn thật sự chỉ giới hạn trong năm năm trước.
Tịch Thần Hạn của bây giờ đã không còn là Tịch Thần Hạn mà cô biết trước kia.
Trải qua năm năm, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi.
Mục Vân Thơ bật cười.
Một nụ cười tự giễu đầy châm biếm!
“Thì ra là tôi tự mình đa tình! Hôm nay thật sự rất xin lỗi, cũng thật thất lễ... Tôi chẳng qua chỉ cảm thấy trong lòng nợ anh ấy, muốn anh ấy sống tốt, muốn anh ấy hạnh phúc.”
Tiếng của thím Tần lại chen vào: “Bây giờ cậu chủ sống rất tốt, cô Mục lo lắng quá rồi.”
Hiện tại, thím Tần quả thật muốn vỗ tay cho Vũ Tiểu Kiều.
Bởi vì những lời nói vừa nãy của Vũ Tiểu Kiều thật sự rất đặc sắc!
Thật sự là đánh trúng chỗ hiểm.
Tính chuẩn xác cao, đánh Mục Vân Thơ hoa rơi nước chảy.
“Cô không cần cảm thấy có lỗi với tôi. Nếu quả thật trong lòng thấy nợ anh ấy thì có thể hỏi thử xem anh ấy có cần cô bù đắp hay không.” Vũ Tiểu Kiều nhẹ giọng nói.
Mục Vân Thơ lắc đầu: “Anh ấy vì cô mà thay đổi nhiều đến vậy, xem ra đã không cần tôi bù đắp nữa rồi.”
“Tôi sẽ rời khỏi đây, như năm năm trước đây, sẽ không xuất hiện nữa.”
“Tiểu Kiều, tôi thật lòng chúc hai người hạnh phúc.”
Mục Vân Thơ che miệng ho khan hai tiếng: “Xin lỗi, tôi hơi bị cảm.”
Mục Vân Thơ áy náy gật đầu với Vũ Tiểu Kiều rồi cầm lấy cái túi đang đặt trên ghế sô pha lên.
“Tạm biệt.”
Sau khi Mục Vân Thơ đi, thím Tần giơ ngón cái với Vũ Tiểu Kiều: “Mợ chủ, cô nói hay quá đi, quá tuyệt. Nếu cậu chủ nghe thấy cô nói chắc chắn sẽ rất vui.”
“Tôi muốn gọi điện nói với bà chủ.”
Thím Tần hưng phấn muốn gọi điện.
Vũ Tiểu Kiều lại ngăn bà lại.
“Thím Tần, đừng nói chuyện này với bà nội! Nếu bà biết chuyện thì chắc chắn sẽ lo nghĩ. Sức khỏe của bà vốn đã không tốt, cũng lớn tuổi rồi, tốt nhất vẫn nên ăn hưởng tuổi già.”
Thím Tần mỉm cười, vành mắt lại đỏ lên: “Chẳng trách bà chủ lại thích mợ chủ như vậy. Mợ chủ là thật lòng yêu thương bà chủ.”
Thím Tần xoa vành mắt ẩm ướt.
“Không giống đám người kia, luôn vây quanh lấy lòng bà chủ nhưng thật ra lúc nào cũng có mục đích, chỉ giả vờ đối xử tốt với bà chủ.”
Giờ phút này, Vũ Tiểu Kiều mới hiểu được.
Thím Tần là người giúp việc riêng cho Tịch Thần Hạn nhưng thật chất lại là người bên cạnh bà chủ.
“Lúc trước tôi có thái độ không tốt với mợ chủ cũng vì cho rằng mợ chủ tiếp cận cậu chủ và bà chủ là vì có mục đích khác.”
Vũ Tiểu Kiều khẽ cong môi, đưa cho thím Tần một tờ khăn giấy.
Thím Tần cầm khăn giấy, lau khoé mắt: “Mợ chủ, tôi và bà chủ cũng đều không thích Mục Vân Thơ đó.”
“Trước đây, cô ta bị người khác bắt cóc, sau khi được thả thì bất ngờ nhảy xuống biển.”
“Cô ta biến mất không dấu vết, bây giờ lại trở về. Mọi chuyện chắc chắn không hề đơn giản như vậy.”
“Bọn bắt cóc đã thả cô ta thì tại sao cô ta lại phải nhảy xuống biển?” Vũ Tiểu Kiều nhíu chặt mày.
Thím Tần lắc đầu: “Chuyện này thì tôi cũng không rõ. Thật ra thì ngay cả cậu chủ cũng không biết vì sao nên mấy năm nay mới luôn không tin cô ta đã chết, không ngừng tìm cô ta.”
“Thì ra cô ta thật sự chưa chết, vẫn còn mặt mũi quay về tìm cậu chủ.”
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy đầy rẫy nghi ngờ.
Cô nhìn ra Mục Vân Thơ rất yêu A.
Nhưng tại sao Mục Vân Thơ lại nhảy xuống biển? Rời khỏi Tịch Thần Hạn tận năm năm?
Trong chuyện này có ẩn khuất gì đây?
Thím Tần ghé sát tai Vũ Tiểu Kiều, nói nhỏ: “Mợ chủ, những người biết chuyện năm đó đều cho rằng là một vụ bắt cóc nhưng thật ra mọi chuyện đều do Mục Vân Thơ tự biên tự diễn để đòi tiền.”
“Cái gì?!” Vũ Tiểu Kiều hít sâu một hơi.
“Cô ta hoàn toàn không giống loại người này...! Huống hồ... Huống hồ Tịch Thần Hạn yêu cô ta như vậy. Anh ấy sẽ cưới cô ta, sẽ kết hôn với cô ta mà, sao cô ta có thể vì tiền mà tiền biên tự diễn cảnh bắt cóc chứ?”
Thím Tần bĩu môi: “Năm đó cậu chủ đâu có địa vị như bây giờ, mới quyền lực đều nằm trong tay thái thái, hoàn toàn bị thái thái hạn chế.”
“Mặc dù năm đó Mục Vân Thơ gả cho cậu chủ thì phần lớn tài sản trong nhà cũng nằm trong tay bà chủ và thái thái. Trong tay cậu chủ ngoại trừ một ít cổ phần công tỷ ra thì chẳng có gì cả.”
“Hơn nữa, lúc trước đại thái thái còn nói nếu cậu chủ lấy vợ thì phải làm bản chứng minh tài sản trước khi cưới.”
“Thực tế, với thân phận kia của Mục Vân Thơ thì chẳng có bất kỳ bối cảnh nào, ngay cả một đồng cũng không có.”
“Nhưng ai bảo cậu chủ yêu thích cô ta, nhất định giữ cô ta lại nên đại thái thái cũng không còn cách nào khác.”
“Cho nên bà chủ cũng đoán phần lớn là do Mục Vân Thơ cảm thấy không kiếm được gì từ cậu chủ nên mới bắt cóc đòi tiền rồi lại nhảy xuống biển để cậu chủ chết tâm.’
“Vốn dĩ chỉ suy đoán thôi, dù sao muốn nhặt về một cái mạng từ biển sâu đó cũng không phải là chuyện dễ.”
“Cậu chủ phái người tìm trên biển rất lâu nhưng cũng không vớt được xác cô ta.”
“Trong biển có cá mập đó! Ai biết xác cô ta có bị cá mập ăn hay không? Cho nên bà chủ đã sai người xây mộ cho cô ta rồi.”
“Năm năm trôi quá, không ngờ cô ta thật sự còn sống!”
“Cho nên tôi nói mợ chủ này, cô không cần sợ đâu. Trong lòng cậu chủ không rõ sao? Nếu năm đó cô ta thật sự chết thì còn có thể nói chuyện bắt cóc không liên quan đến cô ta.”
“Nhưng bây giờ cô ta còn sống, vậy đã đủ nói chuyện bắt cóc năm đó chắc chắn không đơn giản.”
Vũ Tiểu Kiều không ngờ chuyện năm đó giữa Mục Vân Thơ và Tịch Thần Hạn còn có ẩn khuất như vậy.
Người mình yêu sâu đậm vậy mà lại dùng cách bắt cóc để lừa gạt mình, cảm giác đó chắc chắn rất đau!
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy hơi mệt nên ngồi xuống ghế sô pha thím Tần nói tiếp.
“Năm đó bà chủ bảo mọi người không được nhắc tới người phụ nữ tên Mục Vân Thơ này nữa. Vì vậy, mọi người đều cho rằng cô ta đã chết.”
“Nhưng cậu chủ vẫn không tin, vẫn luôn phái thám tử tư đi tìm Mục Vân Thơ.”
“Không ngờ lại bị cậu chủ đoán trúng, cô ta quả thật chưa chết! Xem ra trong lòng cậu chủ cũng biết vụ bắt cóc của Mục Vân Thơ là do cô ta tự dàn dựng.”
Vũ Tiểu Kiều dựa vào ghế sofa, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ.
Bình thường trong nhà chỉ có cô, cô đã quen yên tĩnh nên thím Tần nói liên miên nãy giờ có chút như đang hát ru.
Những lời thím Tần nói khúc sau cô đều không nghe thấy, mí mắt ngày càng nặng, ý thức cũng càng lúc càng mơ hồ.
“Mợ chủ, mợ chủ.”
Thím Tần lay tỉnh Vũ Tiểu Kiều.
“Tối qua không ngủ ngon sao?” Thím Tần ân cần hỏi.
“Ngủ ngon. Hôm qua ngủ rất sớm.” Vũ Tiểu Kiều dụi mắt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!