Bước chân Vũ Tiểu Kiều dừng lại trên bậc thang.
Cô bỗng nhiên có cảm giác như bản thân sắp phải chịu phán quyết.
Thím Tần bước lên lầu, đỡ Vũ Tiểu Kiều, khẽ giọng nói với cô:
“Mợ chủ đừng sợ! Cô cũng đừng cảm thấy tự ti! Cô không hề thua kém cô ấy!”
“Tự ti?”
Cụm từ này như đâm vào lòng Vũ Tiểu Kiều.
Bỗng nhiên cô hiểu ra ý nghĩ của mình.
Đúng thế!
Không hề sai!
Đó chính là tự ti!
Cảm giác của cô đối với Mục Vân Thơ chính là tự ti.
“Một người vốn đã chết tự dưng bây giờ sống lại, chẳng lẽ còn cho rằng thời gian chững lại, vẫn là năm năm trước đây, bất cứ thứ gì cũng chưa từng thay đổi hay sao?” Thím Tần tức giận nói.
Vũ Tiểu Kiều dễ dàng nhận ra thím Tần rất không thích Mục Vân Thơ.
Nguyên nhân cụ thể thì không rõ, có lẽ bởi vì Tịch Thần Hạn đã phải chịu giày vò mất năm năm.
“Mợ chủ, cô không phải sợ, nếu mà cô ta dám nói gì tới cô là tôi gọi điện thoại cho cậu chủ ngay.”
“Nếu như cậu chủ mặc kệ thì tôi liền gọi cho phu nhân. Phu nhân vẫn đứng về phe của cô!”
Vũ Tiểu Kiều nhìn sang thím Tần, tâm trạng không còn quá nặng nề nữa, trên mặt cũng nhiều nét cười hơn.
“Cảm ơn thím, thím Tần.”
Vũ Tiểu Kiều xoay người xuống lầu, đi về phía Mục Vân Thơ trong phòng khách.
“Chúng ta nói chuyện ở đây luôn? Hay là ra ngoài nói chuyện?” Vũ Tiểu Kiều nói.
Mục Vân Thơ ngắm nhìn căn phòng xa hoa, cuối cùng ánh mắt hướng về phía tầng trên.
“Cứ nói ở đây đi! Nơi này rất quen thuộc, không khác căn nhà trước đây của anh ấy mấy.” Mục Vân Thơ mỉm cười, vẫn vẻ đoan trang vừa phải như trước giờ.
“Được, nói đi!”
Vũ Tiểu Kiều đứng thẳng lưng, chuẩn bị tâm lý đón nhận mọi thứ.
Mục Vân Thơ vẫn mỉm cười nhẹ nhàng:
“Tôi không định yêu cầu cô rời khỏi Thần Hạn, cũng không phải đến để nói lời gì khó nghe với cô.”
“Tôi muốn nói với cô là…”
Giọng nói nhẹ nhàng của Mục Vân Thơ khẽ dừng lại, ánh mắt trong veo dâng lên vẻ đau khổ.
“Thần Hạn là một người rất tốt, anh ấy nhìn có vẻ lạnh lùng, khó gần, nhưng trái tim anh ấy lại rất dịu dàng.”
“Vào lúc tâm trạng anh ấy không tốt thường tự nhốt mình lại trong phòng không bật đèn.”
“Ngày 15 mỗi tháng tâm trạng anh ấy đều sẽ không tốt. Anh ấy sẽ tự nhốt mình trong thư phòng, không bước ra khỏi cửa, lúc đó tốt nhất đừng làm phiền anh ấy.”
Vũ Tiểu Kiều hơi cau mày.
Cô nhớ ra cứ ngày 15 hàng tháng Tịch Thần Hạn sẽ đến viện dưỡng lão thăm Lê Mai.
Mỗi lần sau khi đi thăm Lê Mai xong, tâm trạng Tịch Thần Hạn đúng thật không tốt.
Bởi vì mỗi lần đến viện dưỡng lão, chỉ cần Lê Mai phát bệnh, Tịch Thần Hạn đều là một lần chịu đựng bị người mẹ ruột thịt la hét nguyền rủa đòi giết anh.
“Thật ra tôi cũng không biết vì sao ngày 15 hàng tháng thì tâm trạng anh ấy lại không tốt. Anh ấy rất ít khi thổ lộ tâm sự, anh ấy là một người có thói quen tự dằn tâm sự xuống đáy lòng.”
Vũ Tiểu Kiều không ngờ rằng Mục Vân Thơ lại không biết sự tồn tại của Lê Mai.
Tịch Thần Hạn quan tâm đến Mục Vân Thơ như thế, chẳng lẽ chưa từng đưa cô ấy đến thăm Lê Mai sao?
Bây giờ đây Mục Vân Thơ chỉ xem Vũ Tiểu Kiều như một vị khách im lặng lắng nghe.
“Anh ấy không tin tưởng tất cả những ai tiếp cận anh ấy, cảm thấy bọn họ tiếp cận anh ấy đều vì có mục đích.”
“Anh ấy là một người thiếu cảm giác an toàn, sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kì ai, cũng sẽ không dễ dàng nói những lời thật lòng mình với bất kì ai.”
“Anh ấy nhìn có vẻ như thâm sâu, thật ra chỉ là dùng sự cứng rắn làm vỏ bọc bên ngoài, cố giấu giếm trái tim mềm yếu đi.”
“Ý thức tự bảo vệ của anh ấy rất cao, nhưng thật ra là vì sợ phải bị thương.”
“Anh ấy đã nếm trải rất rất nhiều chuyện đau lòng, tôi cũng biết, bao gồm cả việc của tôi, cũng đã mang đến tổn thương và là đòn giáng nặng nề với anh ấy.”
“Nhưng đến tận ngày hôm nay đây, chuyện thành ra thế này cũng nào phải chuyện mà tôi mong muốn.”
Hốc mắt Mục Vân Thơ đã ửng đỏ, cô ta vẫn mỉm cười như cũ, che giấu sự đau lòng của mình.
“Tiểu Kiều, tôi có thể nhìn ra được cô là một cô gái đơn thuần, thiện lương.”
“Cô thay tôi chăm sóc tốt cho Thần Hạn, được không? Yêu anh ấy, đối xử tốt với anh ấy, cả một đời không rời bỏ anh ấy, cô có thể làm được không?”
Vũ Tiểu Kiều trầm mặc mất mấy giây.
Bỗng thím Tần chen giọng vào:
“Cô Mục, những lời đó mợ chủ đã thề trước mục sư trong hôn lễ rồi.”
Nụ cười trên mặt Mục Vân Thơ trở nên lúng túng, cắn cắn môi, khi ngẩng đầu lên vẫn cười nói y như cũ.
“Thần Hạn không thích ăn rau củ, dù chỉ ngửi thấy mùi rau củ cũng sẽ thấy buồn nôn.”
“Anh ấy dị ứng xoài, cả mùi chanh anh ấy cũng không thích.”
“Màu anh ấy ghét là màu đỏ.”
“Màu anh ấy thích nhất là màu trắng và màu đen.”
“Anh ấy thích ăn mì nhất, nhưng trước giờ không ăn mì có hành. Lúc anh ấy ăn mì cũng có chút tật xấu, thích húp nước mì nhất.”
“Anh ấy không thích ăn đồ ngọt, cũng không thích ngửi thấy mùi bánh ga tô.”
“Mùi nước hoa anh ấy thích nhất là mùi hoa nhài…”
Nói đến đây, giọng nói Mục Vân Thơ trở nên nghẹn ngào.
Cô ta che miệng, khẽ kho han hai tiếng, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này của Mục Vân Thơ thật giống một con búp bê mỏng manh dễ vỡ, khiến người ta không kiềm được muốn nâng niu.
Nhưng giờ phút này cô sẽ không sinh ra lòng thương hại đối với Mục Vân Thơ.
Bởi vì thứ mà cô trân trọng chính là thứ cô không muốn mất đi nhất.
“Vân Thơ, Thần Hạn mà cô hiểu rõ chỉ là Thần Hạn của năm năm trước, không phải anh ấy của hiện tại.”
Vân Tiểu Kiều nhẹ nhàng mở miệng.
Mục Vân Thơ khẽ giật mình, nụ cười trên mặt như xuất hiện vết nứt.
“Anh ấy không phải vừa ngửi thấy mùi rau củ thì sẽ buồn nôn, trong lúc tôi làm mì sợi có trộn thêm nước ép rau quả vào, anh ấy vẫn ăn say sưa ngon lành như không có gì.”
“Không phải anh ấy không ăn mì hành, chỉ cần vớt hết hành trong mì đi thì anh ấy vẫn sẽ thích ăn.”
“Anh ấy cũng không quá thích ăn phần nước mì, nếu như tôi nếu mì ít đi thì anh ấy sẽ chừa lại phần nước cho tôi, còn bản thân thì ăn hết phần mì.”
Vừa nói đến đây, Vũ Tiểu Kiều cảm thấy hơi ghen tị.
Có phải là vì Tịch Thần Hạn quá yêu Mục Vân Thơ nên mới để phần mì cho cô ta ăn, còn mình thì ăn phần nước?
Còn với cô, Tịch Thần Hạn chọn phần mì, cô phần nước.
“Anh ấy hình như cũng không quá mẫn cảm với xoài, trước đây tôi có từng bắt gặp anh ấy ăn xoài. Đồ uống mà anh ấy thích nhất là nước chanh.”
“Anh ấy không ghét mùi chanh, ngược lại còn rất thích.”
“Màu anh ấy ghét nhất không phải màu đỏ, mà là màu xanh lá. Anh ấy thường nói, anh ấy không muốn bị đội nón xanh*!”
*đội nón xanh: ám chỉ việc bị cắm sừng, bị người yêu lừa dối ngoại tình.
“Đúng thật là anh ấy thích màu đen và màu trắng, nhưng anh ấy chưa từng yêu cầu tôi nhất định phải mặc đồ trắng. Chỉ vào những tình huống trang trọng, anh ấy mới yêu cầu tôi mặc đồ trắng, bởi vì màu trắng đoan trang giản dị mà không mất đi sự cao quý.”
“Còn về đồ ngọt…” Vũ Tiểu Kiều quay đầu nhìn về phía phòng bếp, “Trong tủ lạnh có rất nhiều kem (ở đây là chỉ phần kem thường được thêm lên trên cà phê, trà sữa), bởi vì tôi khá thích ăn đồ ngọt, trong tủ lạnh cũng trữ rất nhiều đồ ngọt.”
“Anh ấy không giống như cô nói, quá ghét vị ngọt, mỗi lần mở tủ lạnh thái độ của anh ấy đều rất bình thường.”
“Còn về phần nước hoa, tôi không biết anh ấy thích mùi gì nhất, bởi vì trước giờ tôi không dùng nước hoa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!