Vũ Tiểu Kiều không nghĩ tới, Mục Vân Thơ lại đến.
Cô còn tưởng rằng, Mục Vân Thơ sẽ không đến.
Ít nhất là sẽ không xuất hiện trước mặt cô.
Dù sao thì cô đã lĩnh chứng với Tịch Thần Hạn, cũng đã tổ chức hôn lễ cưới hỏi đàng hoàng trở thành mợ chủ nhà họ Tịch.
Cho dù trong lòng Tịch Thần Hạn vẫn chưa quên được Mục Vân Thơ nhưng tất cả đã là quá khứ rồi.
Thím Tần vẫn đang bận rộn trong phòng bếp, nghe thấy tiếng mở cửa còn tưởng rằng là Vũ Tiểu Kiều ra ngoài.
"Mợ chủ, cậu chủ nói, cô phải ăn sáng xong mới được đi."
Sau đó, thím Tần lại nói.
"Bà chủ cũng dặn tôi là mợ chủ muốn sinh cậu chủ nhỏ, trong khoảng thời gian này cô phải chăm sóc cơ thể thật tốt để sớm có cậu chủ nhỏ."
"Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ chuẩn bị một ngày ba bữa cho mợ chủ."
Thím Tần không thấy cô trả lời nên đã đi từ trong bếp ra.
Khi thím Tần thấy Mục Vân Thơ đứng trước cửa thì sợ ngây người.
"Cô...Mục..."
Trong nháy mắt khuôn mặt thím Tần trở nên trắng bệch, giống như thấy quỷ vậy.
Nếu so sánh thì Vũ Tiểu Kiều bình tĩnh hơn rất nhiều.
Chẳng qua là cô không nghĩ tới, Mục Vân Thơ lại biết mật mã của nơi này.
Mục Vân Thơ cười dịu dàng, cô ta có chút xin lỗi giải thích: "Bình thường thì Tịch Thần Hạn đều để mật mã này."
Cô ta giải thích, không khiến Vũ Tiểu Kiều cảm thấy nhẹ nhõm mà ngược lại càng xót xa.
Thì ra Mục Vân Thơ, hiểu Tịch Thần Hạn đến như vậy!
Vũ Tiểu Kiều chợt cảm thấy hoảng sợ, cô như trở thành một người ngoài không thể xen vào giữa hai người họ.
Nhất là khi thấy Mục Vân Thơ mặc váy trắng dài đến đầu gối, lộ ra bắp chân thon dài, càng tôn lên vóc người cao gầy uyển chuyển.
Tóc dài đen nhánh, da trắng như tuyết, đôi mắt như nước mùa thu long lanh động lòng người.
Nhất định là Mục Vân Thơ cũng biết, Tịch Thần Hạn thích con gái mặc đồ màu trắng.
Ngực Vũ Tiểu Kiều đột nhiên co rút đau đớn.
Cuối cùng là Tịch Thần Hạn thích con gái mặc đồ màu trắng hay là bởi vì Mục Vân Thơ thích mặc màu trắng?
Mục Vân Thơ nhìn về phía phòng ăn phương một cái, nhẹ giọng hỏi.
"Tịch Thần Hạn không ở nhà sao?"
Vũ Tiểu Kiều nắm chặt tay, cố gắng bình tĩnh.
"Anh ấy đến công ty rồi. Gần đây... Gần đây công ty có rất nhiều việc, anh ấy phải đi sớm về muộn."
Mục Vân Thơ vẫn cười dịu dàng lại đoan trang như cũ, giống như chị gái cạnh nhà, vừa bình dị vừa gần gũi.
"Tôi có nghe anh ấy nói gần đây bận rộn nhiều việc còn đang làm một hạng mục. Tôi còn tưởng rằng là anh ấy không muốn gặp tôi nên mới cố ý nói với tôi như vậy."
Cô ta nhoẻn miệng cười tươi như hoa: "Thì ra là thật, chắc là anh ấy không muốn gặp tôi."
Mục Vân Thơ là một người có dáng dấp rất đẹp lại mang theo chút yếu đuối, khiến người khác sinh ra một loại cảm giác muốn bảo vệ cô ta.
Ngay cả Vũ Tiểu Kiều cũng cảm thấy tổn thương một người phụ nữ vừa cười đẹp vừa nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ như vậy là một tội lỗi.
Mục Vân Thơ đứng trước cửa không có ý định đi.
Mục Tiểu Kiều không có cách nào khác đành nói: "Vào ngồi đi."
Cuối cùng thì thím Tần cũng hồi hồn về từ trong khiếp sợ.
"Cô...Cô... Cô thật sự là cô Mục? Cô vẫn còn sống!" Giọng thím Tần run run hỏi.
Mục Vân Thơ nghiêng đầu cười một tiếng: "Đúng vậy thím Tần, tôi là Vân Thơ, tôi đã trở lại."
Lúc này hai mắt thím Tần thím đỏ ửng, cũng không biết là vì vui vẻ hay là vì nôn nóng.
"Đã về! Đã về... Thì ra không chết... Thật sự không chết..."
Thím Tần lẩm bẩm một câu như vậy rồi xoay người đi vào phòng bếp không đi ra nữa.
Vũ Tiểu Kiều thấy mặt Mục Vân Thơ trở nên sa sút, vội vàng cười nói: "Tính thím Tần chính là như vậy, có lúc thím ấy nói chuyện có chút kỳ quái."
"Tôi biết." Mục Vân Thơ nở nụ cười, ánh mắt rạo rực: "Cô tên là Vũ Tiểu Kiều đúng không? Tôi nghe Tịch Thần Hạn gọi cô như vậy."
Vũ Tiểu Kiều gật đầu một cái.
"Tôi vào ngồi, cô sẽ không để ý chứ?" Mục Vân Thơ vẫn cười rất đẹp.
"Không sao." Vũ Tiểu Kiều cong cong môi.
Mục Vân Thơ đi đến, ngồi trên ghế sa lon, ngửa đầu nhìn trần nhà sang trọng, có chút buồn bã nói.
"Trước kia, lúc tôi đi anh ấy không ở đây."
" Ừ, hai năm trước anh ấy mới dọn đến đây." Vũ Tiểu Kiều nói.
"Anh ấy sợ sấm, ở đây, đối với anh ấy mà nói, cũng coi như là có lòng khiêu chiến." Mục Vân Thơ nói.
Vũ Tiểu Kiều mím môi: " Ừ."
Mục Vân Thơ không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên cười cong mắt.
"Có một lần trời giông tố, anh ấy nấp sau ghế sa lon, đèn cũng không dám mở, tôi tìm anh ấy hồi lâu mới tìm thấy."
Vũ Tiểu Kiều yên lặng nhìn Mục Vân Thơ.
Đột nhiên rất muốn hỏi Mục Vân Thơ, có phải trong trời giông tố chỉ cần Mục Vân Thơ ôm thì anh ấy sẽ không sợ hãi nữa hay không?
Ở trên đời này, sẽ không phải chỉ có mình cô ta mới có năng lực khiến anh ấy không còn sợ sấm sét nữa hay không?
Lời đến khóe miệng, Vũ Tiểu Kiều lại nuốt xuống.
"Uống nước đi, tôi đi rót nước cho cô." Vũ Tiểu Kiều đi nhanh vào phòng bếp, sau lưng truyền tới giọng nói nhẹ nhàng của Mục Vân Thơ.
"Không cần."
Mục Vân Thơ đứng lên, tóc dài đen như mực tuột xuống bả vai, dường như có một mùi hương hoa nhài thơm mát xông vào mũi.
Ngực Vũ Tiểu Kiều lại run lên.
Một người đoan trang xinh đẹp như vậy, người phụ nữ khiến người khác cảm thấy tràn ngập mùi hoa, cô dùng cái gì để so với cô ta?
Vũ Tiểu Kiều căng thẳng nắm chặt hai tay, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Nếu như nói với cô, lúc này cô đã không chiến mà bại, như vậy cô nhất định sẽ cảm thấy thế giới này quá khắc nghiệt.
Có lẽ là thím Tần cảm thấy Vũ Tiểu Kiều sắp không nhịn được, nói vọng ra.
"Mợ chủ, nên ăn bữa sáng rồi nếu không sẽ lạnh mất."
"Buổi sáng lúc cậu chủ đi còn nói, tôi phải nhìn mợ chủ ăn xong bữa sáng."
Vũ Tiểu Kiều dùng sức nuốt không khí xuống, đáp một tiếng: "Cháu biết rồi ạ."
Trên mặt Mục Vân Thơ hiện lên vẻ đau đớn như là bị thứ gì đó đâm vào.
Nhưng cô ta vẫn cười xinh đẹp như hoa nở.
"Vẫn chưa ăn sáng sao? Cô mau đi ăn đi!" Mục Vân Thơ vẫn chưa muốn đi.
"Vậy cô ngồi đó trước nha."
Vũ Tiểu Kiều vội vàng xoay người đi về phía phòng ăn, giống như kẻ đào ngũ.
Cô tựa vào cửa phòng ăn thở dốc.
Thím Tần đi từ phòng bếp ra, trong tay bưng một chén cháo, dùng sức đặt trên mặt bàn cẩm thạch, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
"Đã đến thời gian ăn bữa sáng. Cậu chủ nói đúng, bình thường các bữa của mợ chủ rất loạn, sao có thể bỏ bữa sáng được!"
"Bà chủ vẫn còn chờ ôm cháu trai mập mạp đấy!"
Giọng nói thím Tần rất cao, cố ý nói cho Mục Vân Thơ đang ở bên ngoài nghe.
Thím Tần thấy Vũ Tiểu Kiều vẫn đứng ngốc sau cửa, vội vàng kéo cô ngồi xuống ăn sáng.
Vũ Tiểu Kiều nắm chặt cái muỗng gốm, một miếng cô cũng không nuốt trôi.
Thím Tần ghé vào tai cô nhẹ giọng nói: "Mợ chủ, sao mợ chủ không đuổi cô ta đi?"
"Không tốt lắm đâu?"
"Có cái gì mà không tốt! Bây giờ cô là mợ chủ, là chủ của cái nhà này, cô ta là cái thá gì?"
Vũ Tiểu Kiều chậm rãi cúi đầu xuống.