Lễ đính hôn của Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn vô cùng náo nhiệt.
Có thể nói hầu hết những người trong giới kinh doanh và giới chính trị đều có mặt ở đây.
Cho dù là ông trùm giới kinh doanh hay là quan chức chính trị cấp cao, đều sẽ đến trước mặt bà cụ Tịch, kính cẩn nói một câu chúc mừng.
Hôm nay bà cụ Tịch mặc một bộ cổ phục chính thống màu đỏ, chống gậy ngồi ở vị trí ghế chủ trì, chào hỏi cười nói với quan khách.
Tuy rằng mái tóc của bà đã bạc trắng như cước, thế nhưng tinh thần dường như vẫn vô cùng dồi dào khỏe khoắn.
Ai cũng nói là do bà gặp chuyện vui nên tinh thần mới phấn chấn như vậy.
Bà cười nói: “Cũng phải gặp người hợp với tâm ý, tinh thần mới có thể phấn chấn được.”
Chỉ một câu này đã nói lên tất cả, bà cụ Tịch rất hài lòng với Vũ Tiểu Kiều.
Buổi lễ vẫn còn chưa bắt đầu, nhân vật chính còn chưa xuất hiện.
Ánh mắt của các vị quan khách đều dừng lại trên người Vũ Phi Phi.
Ở buổi tiệc đính hôn lúc trước của Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều, việc Vũ Phi Phi náo loạn một trận lớn đã trở thành một câu chuyện cười.
Hôm nay trang phục của Vũ Phi Phi vẫn lộng lẫy như trước, nụ cười xinh đẹp mỹ lệ. Chẳng qua đối diện với ánh mắt dò xét khác nhau của mọi người, cô ta không hề thấy xấu hổ chút nào.
Bởi vì hôm nay, ở bên cạnh cô ta, đã có một người đàn ông ưu tú khôi ngô chống đỡ cho cô ta.
Người đàn ông đó chính là Cung Cảnh Hào.
Nếu Cung Cảnh Hào có quyền lựa chọn, anh ta chắc chắn sẽ không đến tham gia vào một dịp như ngày hôm nay.
Để bản thân phải chứng kiến người phụ nữ Vũ Tiểu Kiều kia khoác tay người đàn ông khác đi về phía sân khấu của buổi lễ thành hôn, trái tim thực sự như bị đâm thủng một lỗ.
Anh ta cũng không hiểu vì sao lại thấy đau đớn.
Có lẽ nhiều hơn cả chính là không cam tâm.
Nhưng mà cậu ruột của mình kết hôn, anh ta lại không thể không tới tham gia.
Hơn nữa anh ta còn phải giám sát Vũ Phi Phi, tránh cho cô ta lại giở trò gì.
Dù sao anh ta vẫn cảm thấy hôm nay Vũ Phi Phi cười quá mức sáng lạn, khiến cho người ta thực sự không giải thích được.
Anh ta vẫn để cho Vũ Phi Phi khoác tay mình, cho dù Vũ Phi Phi muốn xông lên, cũng sẽ bị anh ta túm chặt ngăn lại.
“Cô lại muốn làm cái gì?” Cung Cảnh Hào thấp giọng nói với cô ta.
Vũ Phi Phi khẽ cong khóe môi: “Có cậu Cung giám sát ở đây, tôi nào dám làm cái gì?”
“Có điều, cậu Cung, tôi không nghĩ chúng ta tình cảm đến mức phải tay trong tay như thế này.”
“Như thế không phải tốt sao? Tránh cho người khác chê cười cô. Sau khi làm náo loạn một trận ở tiệc đính hôn như thế, vậy mà vẫn còn mặt mũi tham gia lễ cưới.”
Ánh mắt tức tối của Vũ Phi Phi nhìn chằm chằm vào bên mặt của Cung Cảnh Hào: “Tôi không biết xấu hổ đấy, vậy thì sao?”
“Không phải anh cũng như thế sao? Sau khi ở thư viện bị chính cậu mình đánh cho mặt mũi bầm dập, còn không phải vẫn phải tươi cười đến dự lễ cưới của họ sao?”
Bàn tay to lớn của Cung Cảnh Hào đột nhiên dùng sức, cánh tay mảnh khảnh đang kẹp ở khuỷu tay anh ta, nhất thời giống như bị nghiền đến muốn gãy (vỡ nát).
Vũ Phi Phi đau đến nỗi gương mặt tái mét.
Nhưng ở trước mặt khách khứa lại không dám thất lễ, chỉ có thể cố chịu đựng, đè giọng xuống nói với Cung Cảnh Hào.
“Buông tay. Người có ba cấp, anh không biết sao?”
“Được thôi, tôi đi cùng cô.”
Cung Cảnh Hào ghé sát vào Vũ Phi Phi, nhìn qua trông có vẻ cực kì thân thiết, thực ra là nghiến răng nghiến lợi.
Cung Cảnh Hào cùng Vũ Phi Phi đi về hướng nhà vệ sinh.
Mấy vị khách mời đều chúc mừng Vũ Kiến Trung, cười nói.
“Chủ tịch thành phố Vũ đúng là song hỷ lầm môn. Hai dòng họ lớn ở Kinh Hoa, bây giờ đều trở thành thông gia với chủ tịch thành phố Vũ rồi.”
Vũ Kiến Trung cười đến không ngậm được mồm: “Hôm nay là ngày vui của Tiểu Kiều và Thần Hạn, có điều chuyện của đứa con gái nhỏ Phi Phi và Cảnh Hào, vẫn còn chưa có xác định.”
“Chúng tôi đoán chuyện tốt sắp đến rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nhìn hai người họ dính nhau như keo thế kia, đến đi vệ sinh cũng phải có đôi có cặp.”
“Chủ tịch thành phố Vũ, đến lúc đó, ngài nhớ phải mời chúng tôi thêm mấy chén đấy. Để chúng tôi cùng chung vui với chủ tịch thành phố Vũ.”
Vũ Kiến Trung lập tức cười nói cụng ly với mấy người họ: “Cùng chung vui, cùng chung vui.”
Dương Tuyết Như vẫn rất tức giận.
Bà ta không cách nào tách Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn ra được, bởi vì bà cụ Tịch vẫn luôn ngồi cạnh gây áp lực, bà ta không dám có bất cứ động thái gì.
Hiện tại Vũ Tiểu Kiều cũng không khác gì so với Mục Vân Thơ trước kia, thủ đoạn cao siêu, khiến cho bà ta nhất thời không ra tay được.
Bà ta hoàn toàn chắc chắn rằng Vũ Tiểu Kiều là một người phụ nữ cực kỳ khôn khéo.
Vũ Kiến Trung bước tới trò chuyện cùng Dương Tuyết Như.
Ông ta nhìn ra Dương Tuyết Như vô cùng khó chịu.
“Cho dù là Phi Phi hay là Tiểu Kiều thì đều là con gái của tôi. Sau này ở nhà họ Tịch hy vọng bà Tịch quan tâm nhiều hơn đến Tiểu Vũ.” Vũ Kiến Trung khách sáo nói.
Ông nhìn thấy Dương Tuyết Như khó chịu như thế, trong lòng không khỏi cảm thấy đắc ý.
Mấy năm nay, lúc nào Dương Tuyết Như cũng mắt cao đến tận trời. Cho dù ông có ngỏ lời thế nào, bà ta vẫn luôn bày ra dáng vẻ kiêu kỳ của một bà chủ như thế.
Bây giờ cũng coi như Vũ Kiến Trung ông được nở mày nở mặt một lần trước đệ nhất phu nhân Dương Tuyết Như này.
Dương Tuyết Như cười lễ độ với Vũ Kiến Trung, nhưng rõ ràng có thể nhìn thấy khóe mắt lại sắc lẹm.
Vũ Kiến Trung cười, thấp giọng nói: “Vẫn còn có một chuyện tôi chưa hiểu rõ lắm.”
“Chuyện gì vậy?” Dương Tuyết Như nhìn liếc sang Vũ Kiến Trung.
“Lúc trước, để tôi thúc đẩy việc đấu thầu đất của Tập đoàn Cung thị, bà đưa ra điều kiện là để Phi Phi bước chân vào nhà này.”
“Tôi không hiểu lắm, nếu Phi Phi trực tiếp đính hôn với cậu Cung, việc tôi âm thầm giúp nhà họ Cung không phải càng dễ dàng hơn sao?”
“Bà Tịch sao lại phải đi một vòng lớn như vậy?” Tuy rằng Vũ Kiến Trung cười nói nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ sâu xa.
“Ha.” Dương Tuyết Như khẽ cười nhạt: “Trong lòng chủ tịch thành phố Vũ, hẳn là cũng chướng mắt nhà họ Cung đúng không?”
“Nếu con gái của ông không thể bước chân vào nhà quyền thế, trong lòng ông liệu có dễ chịu không?”
Vũ Kiến Trung nâng ly sâm panh trong tay lên: “Không ngờ bà Tịch lại hiểu rõ tôi đến vậy.”
Dương Tuyết Như khẽ hừ mũi: “Bây giờ đứa con gái khác của ông đã hoàn thành kế hoạch giúp ông rồi. Ở tiệc đính hôn Vũ Phi Phi lại bị khiến bản thân bị cười nhạo, làm gì còn nhà quyền quý nào dám cầu hôn với nhà họ Vũ. Bây giờ có lẽ ông rất mong mối quan hệ của cô ta và Cảnh Hào là thật, sau đó đính hôn càng sớm càng tốt đi.”
Vũ Kiến Trung uống một ngụm sâm panh, khẽ gật đầu.
“Nếu bà Tịch nghĩ rằng chúng ta còn có thể tiếp tục hợp tác, không biết bà Tịch dự định sẽ làm gì?”
“Ông uy hiếp tôi?”
“Không dám, không dám, chỉ là tán gẫu chút thôi.” Vũ Kiến Trung cười khiêm tốn, híp mắt nheo lại.
“Tôi chỉ cảm thấy, con gái lớn của tôi đã gả vào nhà này, trở thành vợ của Thần Hạn. Mà tôi lại vẫn âm thầm giúp đỡ nhà họ Cung, chung quy sẽ bị người bên ngoài đàm tiếu mấy lời khó nghe.”
Dương Tuyết Như ngẩng đầu hít một hơi thật sâu: “Chủ tịch thành phố Vũ thật sự gian xảo.”
“Để ngày hôm nay ngồi được lên vị trí này, chung quy vẫn phải mưu tính một chút đến con đường phía trước của mình, mới có thể củng cố những thứ mà mình vất vả đạt được, không phải bà Tịch cũng thế sao?”
Vũ Kiến Trung đã sớm đoán được động cơ của Dương Tuyết Như.
“Bà Tịch hao tâm tốn sức muốn thúc đẩy hôn sự giữa nhà họ Tịch và nhà tôi, kỳ thực ra là đang giúp đỡ nhà họ Cung gây dựng giang sơn.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!