Sau khi Vũ Tiểu Kiều giơ tay lên thề, khuôn mắt của Cao Thúy Cầm mới giãn ra, sau đó dần dần hiện lên ý cười.
Vũ Tiểu Kiều cũng không biết tại sao mẹ mình lại như vậy, chỉ cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, nhưng cụ thể là kỳ lạ ở đâu thì cô lại không biết.
Cô rất muốn dựa vào khả năng của mình mà duy trì được sự cân bằng của mọi chuyện, mặc dù sẽ cảm thấy rất mệt nhưng cô vẫn sẽ dốc hết sức để duy trì nó.
Bởi vì cô luôn tin rằng, chỉ cần hòa giải được thì tất cả mọi chuyện đều sẽ giải quyết được dễ dàng.
Vũ Tiểu Kiều ôm lấy cổ mẹ mình.
Nhiều năm như vậy, cô thật sự rất ít khi ôm mẹ của mình.
Ngày trước, đa số thời gian mẹ đều bày ra khuôn mặt lạnh với cô, mẹ luôn nghiêm túc giống như một người giáo viên chủ nhiệm nên cô căn bản không dám tới gần.
Thật khó có được là lúc này đây, mẹ không những không đẩy cô ra mà còn cầm lấy tay cô,
Cao Thúy Cầm lại khóc, “Nhìn con hạnh phúc là mẹ vui rồi.”
Đây là lười nói thật lòng của bà.
“Mặc kệ trước đó mẹ đối xử với con như thế nào, con vẫn là con gái của mẹ, chung quy vẫn là mẹ con liền tâm.”
Cao Thúy Cầm hổ thẹn thở dài một tiếng.
“Mẹ hi vọng, con sẽ không ghi hận mẹ ở trong lòng, dù gả cho người ta rồi nhưng vẫn thường xuyên về thăm nhà.”
Hốc mắt Vũ Tiểu Kiều lại đỏ, càng ôm mẹ mình chặt hơn, dùng sức gật đầu một cái thật mạnh.
“Tại sao con lại ghi hận mẹ được chứ, mẹ đã không quản ngại cực khổ để nuôi con lớn lên mà...”
Cao Thúy Cầm không nói gì nữa, chỉ yên lặng gật đầu, “Có những lời này của con thì mẹ yên tâm rồi.”
Giờ cơm chiều qua đi, Vũ Kiến Trung kéo Vũ Tiểu Kiều sang một bên tâm sự rất nhiều điều.
Vũ Kiến Trung cứ nhắc mãi việc mình đã rất hối hận về khoảng thời gian mấy năm nay đối xử không tốt với Vũ Tiểu Kiều, ông còn bày tỏ bản thân đã cảm thấy rất áy náy với Vũ Tiểu Kiều, kết lại, ông nói bản thân mình không phải là một người bố tốt, đã không làm đúng trách nhiệm của một người bố.
Vũ Tiểu Kiều tất nhiên hiểu được Vũ Kiến Trung muốn gì, ông hy vọng cô sẽ không ghi hận ông ấy.
Bỗng nhiên cô rất muốn cười một tiếng.
Trước đó cô không cảm thấy gì cho đến lúc này, cô mới biết được, thì ra có nhiều người cảm thấy áy náy với mình đến vậy.
Cô nên khen ngợi bản thân ngày trước đã quá mức rộng lượng hay là nên tỏ ra buồn một chút vì bản thân đã phải chịu đựng quá nhiều?
Con người đúng là một loài động vật kì quái.
Trước đó thì đôi khi oán giận bố không thương mẹ không yêu, giờ bố mẹ cảm thấy áy náy với mình thì lại cảm thấy khổ sở.
“Con hiểu rồi, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, mặc dù con kết hôn với Thần Hạn nhưng sau đó con cũng sẽ thường xuyên về thăm nhà mà.”
“Con và bố giống nhau, đều hi vọng cả nhà mình được bình yên, không xảy ra bất cứ chuyện gì, quan hệ giữa mọi người thì hòa thuận.”
“Ai cũng hi vọng, cha mẹ yêu thương, anh em hòa thuận cả.”
Vũ Tiểu Kiều có ý nhìn về phía Vũ Phi Phi.
“Con sẽ bảo vệ tất thảy trong khả năng của con, em gái, em nói gì đi?”
Vũ Phi Phi tức giận đến run người, dưới ánh mắt nghiêm nghị, có phần đe dọa của Vũ Kiến Trung, cô cố gắng bày ra vẻ mặt tươi cười.
“Em tất nhiên hi vọng có thể chung sống hòa bình với chị.”
“Chị cũng nói rồi, quan hệ giữa chúng ta vẫn luôn rất tốt, không phải sao?”
Vũ Tiểu Kiều nhẹ nhàng cười, không nói gì nữa.
Vũ Kiến Trung nhìn thấy bầu không khí không đội trời chung giữa hai chị em thì nhanh chóng kéo tay Vũ Tiểu Kiều, chuyển đề tài.
“Đêm nay con đi ngủ sớm một chút! Hôm sau là lên xe hoa, về nhà với Thần Hạn rồi, có thời gian rảnh hai đứa nhất đình phải về thăm bố nhiều một chút.”
“Nhất định rồi ạ, chỉ cần Thần Hạn có thời gian, con nhất định sẽ dẫn anh ấy về nhà thường xuyên.”
Vũ Tiểu Kiều cười đứng lên, “Bố cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Vũ Tiểu Kiều đi qua người Vũ Phi Phi, lễ phép nói một câu, “Em gái cũng đi ngủ sớm một chút!”
Vũ Phi Phi cố gắng giương lên khóe môi, “Chị cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Vũ Tiểu Kiều cùng Cao Thúy Cầm trở về phòng.
Vũ Phi Phi tức đến nỗi đứng đó thở dốc một lúc mới bình tĩnh lại được, sắc mặt trắng bệnh, trông vô cùng đáng sợ.
Tôn Hồng nhanh chóng kéo Vũ Phi Phi về phòng, tránh cho Vũ Kiến Trung nhìn thấy lại muốn răn dạy Vũ Phi Phi.”
“Phi Phi, bây giờ Vũ Tiểu Kiều đã không còn là Vũ Tiểu Kiều của lúc trước nữa rồi.”
“Con cố gắng nhịn cô ta một chút! Đừng gây chuyện náo loạn nữa! Trước đây suýt chút nữa con đã lấy mạng cô ta, bố con vì chuyện đó mà đã cho con mấy cái bạt tai, con không nhớ sao?”
“Bây giờ Vũ Tiểu Kiều chính là mối bận tâm duy nhất của bố con!”
“Ông ấy có thể vì Vũ Tiểu Kiều mà thật sự vứt bỏ con đấy!”
Vũ Phi Phi đẩy Tôn Hồng ra, khàn giọng nói, “Vũ Tiểu Kiều rốt cuộc là cái thá gì mà lại dám ngồi trên đầu trên cổ con!”
“Con không tin, quan hệ hôn nhân của cô ta và cậu Tịch có thể duy trì được lâu dài!”
“Tại sao cậu Tịch lại thích cô ta? Cô ta là cái thá gì? Dựa vào cái gì cơ chứ?”
Tôn Hồng hoảng sợ, chạy nhanh đến dùng tay che miệng Vũ Phi Phi lại, “Tổ tông của mẹ ơi, con nói nhỏ chút không được sao, Đông Thanh vẫn còn đang đứng ở bên ngoài đấy! Nếu để cậu ta nghe thấy rồi nói lại với cậu Thiếu thì con xác định xong đời!”
“Con nghĩ lại kết cục của Bạch Lạc Băng đi! Toàn bộ nhà họ Bạch bây giờ đều suy tàn đến không còn gì nữa! Cô ta không những bị vị hôn phu của mình từ hôn mà còn trở thành trò cười của toàn bộ Kinh Hoa, công việc kinh doanh của nhà họ cũng tụt dốc không phanh.”
“Còn có nhà họ Tào nữa, chính là cái người tên Tào Xuyên đó, bây giờ không phải cũng vô cùng thảm hại sao?”
“Lẽ nào con muốn nhà của chúng ta cũng giống như bọn họ sao?”
“Vũ Tiểu Kiều bây giờ không thể đắc tội nổi!”
“Anh rể không tìm con tính sổ đã là nể mặt nhà họ Vũ chúng ta lắm rồi!”
“Anh rể của con?” Vũ Phi Phi cười khổ một tiếng, “Con sẽ không bao giờ nhận anh ấy là anh rể.”
“Không nhận, với tình cảnh hiện tại, không nhận cũng phải nhận! Chẳng lẽ con muốn trở thành Bạch Lạc Băng thứ hai sao?”
Vũ Phi Phi nghĩ đến tình cảnh thảm hại hiện tại của Bạch Lạc Băng cũng cảm thấy sợ hãi.
“Anh ấy không ra tay với con, một phần cũng là vì ba con đang nắm giữ hai mạch máu kinh tế quan trọng là nhà họ Tịch và nhà họ Cung.”
“Nhà họ Tịch tuy rằng là đệ nhất hào môn nhưng vẫn có những chuyện không thể làm chủ được, phải thông qua ý kiến của mọi người.” Vũ Phi Phi không phục nói.
Tôn Hồng vỗ mạnh vào người Vũ Phi Phi một cái, “Con không thể ngừng một chút sao? Có thể cho mẹ thoải mái mấy ngày được không?”
"Tâm tình của mẹ dạo gần đây không được tốt, con thương mẹ con chút đi! Nhìn Vũ Tiểu Kiều luôn ngoan ngoãn với mẹ mà xem, chuyện này con cũng nên học tập người ta một chút." Tôn Hồng kiềm lại sự khó chịu trong lòng.
"Mẹ! Mẹ bị Vũ Tiểu Kiều mua chuộc sao?" Vũ Phi Phi tức giận đến giậm chân một cái.
Tôn Hồng thở dài lắc đầu, "Mẹ không bị con bé mua chuộc, mẹ đã cố gắng hết sức rồi, chỉ có thể lui về một bước, tạm thời an phận là cách tốt nhất."
"Mẹ cũng là vì muốn tốt cho con, lo lắng con càng lún càng sâu, mà làm tổn thương chính mình."
Vũ Phi Phi đột nhiên che mặt khóc, "Mẹ, mẹ có thể hiểu được không? Con rất thích Tịch Thần Hạn."
“Ngay cả trong mơ con cũng mơ thấy bóng dáng của anh ấy!”
“Lúc trước anh ấy gieo hi vọng cho con, thường xuyên tặng quà khiến con hiểu nhầm rằng anh ấy cũng giống như mình, cũng thật lòng thích con.”
“Nhưng bây giờ anh ấy lại vứt bỏ con! Nói không quay đầu lại là thực sự không quay đầu lại nhìn con lấy một cái! Nhưng anh ấy đâu biết rằng con đã yêu anh ấy từ rất lâu rồi.”
Vũ Phi Phi khóc lớn.
“Phi Phi, những món quà đó đều là của Dương Tuyết Như đưa cho con, không phải là của cậu Tịch! Chẳng nhẽ đến giờ con vẫn không tỉnh táo để nhìn thẳng vào sự thật sao?" Tôn Hồng ôm chặt Vũ Phi Phi.
Vũ Phi Phi dùng tay đẩy Tôn Hồng ra, la khóc om sòm.
“Không đúng! Không đúng một chút nào! Con rất thích anh ấy, con chỉ muốn được ở bên cạnh anh ấy thôi!”
“Con chán ghét cảm giác bị lạnh nhạt như vậy”
“Con thực sự không cam lòng...”
“Con đã làm gì sai rồi sao? Con đã sai chỗ nào sao?”
“Chẳng lẽ việc con yêu một người thật sự đã sai sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!