Trên đường trở về, Tịch Thần Hạn không nói lời nào.
Vũ Tiểu Kiều biết tâm trạng anh đang không tốt nên cũng im lặng, không nói gì.
Thật ra cô rất muốn an ủi anh nhưng cô lại không biết nên bắt đầu như thế nào.
Trở lại Ngự Hải Long Loan, Tịch Thần Hạn bỏ lại một câu rồi đi thẳng vào phòng làm việc, không quay đầu lại, “Dương Tuyết Như không phải mẹ ruột của anh, không cần quá sợ bà ta, bà ta không dám làm gì quá đáng với em đâu.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn bóng dáng của anh biến mất vào trong phòng làm việc, biết hiện tại tâm trạng anh đang rất tồi tệ.
Nếu đổi thành cô, có một người mẹ như vậy, cô cũng sẽ đau buồn giống như anh.
Tình cảm gia đình gắn bó máu thịt, không phải là tình mẫu tử mà chứa đầy những tổn thương như vậy.
Sâu trong lòng Tịch Thần Hạn nhất định đang chờ mong tình yêu thương của mẹ ruột anh, đúng không?
Nếu không anh sẽ không dẫn cô tới gặp Lê Mai.
Anh muốn để Lê Mai nhìn, nhìn thấy người bạn đời, người kết tóc se tơ của anh, nhưng cuối cùng thì lại để cô nhìn thấy hình ảnh Lê Mai điên điên khùng khùng, không tỉnh táo.
Vũ Tiểu Kiều đứng ở cửa phòng làm việc của anh một hồi lâu.
Đêm xuống, Tịch Thần Hạn mở cửa phòng làm việc ra, ngay lập tức nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều.
“Tại sao em còn chưa ngủ?” Anh giật mình hỏi.
“Em đang đợi anh.”
“Cô gái ngốc này, anh đang xử lí công việc, lập tức về phòng ngủ đi.” Anh xoa xoa đầu cô.
“Em sợ tâm trạng của anh không tốt.” Cô đau lòng nhìn anh.
Vậy mà Tịch Thần Hạn lại cười, ngay cả ánh mắt cũng trở nên rạng rỡ, “Anh đã quen từ lâu rồi, không sao hết.”
Cô bắt lấy tia cô đơn trong mắt anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
“Không cần phải sợ, cũng không cần phải đau lòng. Em tin lúc bà ấy tỉnh táo, nhất định cũng rất yêu thương anh.”
“Bà ấy mang thai anh chín tháng mười ngày, không có người mẹ nào lại không yêu con ruột mình cả.”
Tịch Thần Hạn trầm mặc hai giây, cười lạnh, “Lúc bà ấy tỉnh táo, còn đáng sợ hơn rất nhiều.”
Vũ Tiểu Kiều giật mình nhìn anh, anh không nói tiếp.
“Đi ngủ đi! Ngày mai anh đưa em về nhà họ Vũ.”
Ngày hôm sau là ngày cưới của Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều, trước ngày hôm ấy, Vũ Tiểu Kiều phải trở về nhà họ Vũ.
Cao Thúy Cầm đã ở nhà họ Vũ đợi Vũ Tiểu Kiều trở về.
Ngày diễn ra hôn lễ, Cao Thúy Cầm sẽ cùng Vũ Kiến Trung đưa Vũ Tiểu Kiều lên xe hoa.
Vũ Thanh Tùng không thích hợp xuất hiện trong ngày hôm đó nên đã ở lại nhà, nhờ Lý Thành Sơn chăm sóc.
Lý Thành Sơn đã cố gắng để bảo vệ đám cưới của Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn đến vậy, đương nhiên là đồng ý, dốc hết toàn lực để chăm sóc Vũ Thanh Tùng.
Cao Thúy Cầm ở nhà họ Vũ, Tôn Hồng cũng không quá vừa mắt, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cao Thúy Cầm và Tôn Hồng là tình địch nhiều năm, nếu không phải quan hệ với Tịch Thần Hạn, cũng không bao giờ có cảnh hai người họ cùng nhau sống dưới một mái nhà.
Tịch Thần Hạn đưa Vũ Tiểu Kiều trở lại nhà họ Vũ.
Cao Thúy Cầm nhìn thấy Tịch Thần Hạn chăm sóc và dịu dàng với Vũ Tiểu Kiều như vậy thì trong lòng vui mừng không thôi, nhưng đồng thời cũng có chút sợ hãi.
Không ai biết Cao Thúy Cầm đang sợ cái gì, chỉ có một mình bà biết mà thôi.
Vũ Tiểu Kiều vẫn luôn muốn hỏi mẹ mình rằng vì sao mẹ lại luôn đề phòng Tịch Thần Hạn, nhưng mỗi lần lười nói đến đầu môi rồi thì lại không sao nói ra được.
Cô sợ bản thân sẽ nghe được câu trả lời mà mình không muốn nhất.
Cô và Tịch Thần Hạn nhất định phải kết hôn, cô không muốn xuất hiện bất cứ yếu tố ngoài ý muốn nào xảy ra, hủy hoại hạnh phúc mà cô kiên trì theo đuổi bấy lâu nay.
Vũ Phi Phi đứng cách đó không xa, vẫn luôn nhìn Tịch Thần Hạn, trong ánh mắt chứa đầy sự tham lam và chiếm hữu, vô cùng rõ ràng.
Tịch Thần Hạn đến một cái liếc mắt cũng không cho Vũ Phi Phi, vẫn luôn ở bên cạnh Vũ Tiểu Kiều, trong ánh mắt chỉ có mình Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Phi Phi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trái tim giống như nứt ra từng chút một, đau đớn vô cùng.
“Tiểu Kiều, anh còn có vài chuyện liên quan đến hôn lễ ngày mai cần phải giải quyết, anh đi trước đây, ngày mai gặp lại.”
Tịch Thần Hạn nhẹ nhàng nói với Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều si mê, ngây ngốc đứng đó nhìn anh, khuôn mặt ửng đỏ.
“Ngày mai gặp.”
Anh nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc dài của cô, giọng nói đột nhiên lớn hơn một chút, “Bố vợ nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt, đợi đến ngày mai em sẽ trở thành cô dâu đẹp nhất thế giới, đừng để ai phá hỏng tâm trạng của em.”
Tiếp theo, Tịch Thần Hạn lại nói, “Em chỉ ở lại đây một ngày, chắc cũng không thể xảy ra chuyện gì.”
Ánh mắt Tịch Thần Hạn lóe lên tia sáng, hung hăng liếc nhìn Vũ Phi Phi.
Ánh mắt kia giống như dao nhỏ sắc nhọn, khiến cho lưng Vũ Phi Phi lạnh toát mồ hôi.
Vũ Kiến Trung nhanh chóng mói, “Cậu Tịch cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Tiểu Kiều thật tốt! Tiểu Kiều là con gái của tôi, tôi là bố của con bé, tôi sẽ không để...”
“Được.” Tịch Thần Hạn ngắt lời Vũ Kiến Trung, “Vẫn nên để Đông Thanh ở lại đây thì tốt hơn.”
Có Đông Thanh ở đây bảo vệ cô, anh cũng yên tâm hơn nhiều.
Nếu không thì thật đúng là lo lắng, anh sợ Vũ Phi Phi lại giở trò quỷ.
Mọi người đều nhìn ra, Tịch Thần Hạn vô cùng đề phòng người nhà họ Vũ.
Trong thâm tâm Vũ Kiến Trung rất buồn bực, lặng lẽ trừng mắt nhìn Vũ Phi Phi một cái.
Tịch Thần Hạn rời đi, Đông Thanh ở lại nhà họ Vũ.
Vũ Kiến Trung không dám chậm trễ, nhanh chóng bảo người giúp việc đi hầu hạ cô thật tốt, liếc Vũ Phi Phi một cái đầy tức giận rồi đi vào phòng làm việc.
Vũ Phi Phi vừa bước vào cửa, Vũ Kiến Trung liền mắng cô xa xả.
“Nếu vì con mà cậu Tịch có hiềm khích với nhà chúng ta thì cứ xác định khăn gói cút xéo khỏi nhà họ Vũ đi.”
“Bố...”
Vũ Phi Phi thật sự rất chạnh lòng, đôi mắt lập tức chứa đầy nước.
“Tại sao bố chưa bao giờ nghĩ là Vũ Tiểu Kiều đã châm ngòi hiềm khích? Mà lại luôn là con!”
“Nếu như lúc trước con không hãm hại Tiểu Kiều thì cậu Tịch đã không nói những lời khó nghe như vừa rồi! Con tốt nhất là biết điều, an phận một chút đi, để Tiểu Kiều yên ổn ở nhà một đêm.”
“Con mà còn dám làm chuyện gì nữa, đừng trách bố không niệm tình thân.”
Nước mắt Vũ Phi Phi chảy đầm đìa khắp mặt, cô dường như sụp đổ hoàn toàn nói, “Con biết rồi.”
...
Cao Thúy Cầm ở trong phòng khách nhìn Vũ Tiểu Kiều một hồi lâu mới thấp giọng hỏi, “Theo mẹ về phòng đi.”
Vũ Tiểu Kiều biết, mẹ có chuyện muốn nói với mình, liền đi theo Cao Thúy Cầm lên tầng.
Vũ Kiến Trung đã sớm chuẩn bị phòng cho Vũ Tiểu Kiều ở nhà họ Vũ, chỉ là Vũ Tiểu Kiều mãi không trở về ở.
Căn phòng của cô được bài trí thật xinh đẹp cũng thật xa hoa, là căn phòng mà mọi cô gái trên đời đều mơ ước có được.
Lúc Vũ Tiểu Kiều còn nhỏ cũng luôn mong ước có một căn phòng như hiện tại, bây giờ có được rồi lại phải gả đi làm vợ người ta.
Giọng nói của Cao Thúy Cầm từ bên cạnh truyền đến, “Tiểu Kiều, cậu Tịch đối với con là thật lòng sao?”
Vũ Tiểu Kiều gật gật đầu, “Bọn con đã đăng kí kết hôn rồi.”
“Mẹ! Con hi vọng được mẹ chúc phúc! Thật lòng chúc phúc! Con từ trước tới nay chưa từng cầu xin mẹ bất cứ chuyện gì, chỉ có chuyện này thôi.”
“Chúc phúc cho chúng con.”
Vũ Tiểu Kiều nắm chặt lấy tay của Cao Thúy Cầm, ánh mắt chứa đầy sự cầu xin, cuối cùng làm cho Cao Thúy Cầm mềm lòng.
“Con là con gái của mẹ, bao năm qua... Mẹ đối xử không tốt với con, hi vọng con sẽ tìm được người yêu thương con thật lòng, sống thật hạnh phúc...”
Hốc mắt Cao Thúy Cầm đỏ ngầu, “Con và Ngô Kính đều được mẹ nuôi nấng mà trưởng thành, Ngô Kính đã đi rồi...”
“Mẹ không hy vọng tương lai con cũng rời bỏ mẹ mà đi.”
“Mẹ, con sẽ không như vậy đâu! Con chính là con gái rượu của mẹ mà!”
Cao Thúy Cầm cúi đầu, lau đi những giọt nước mắt, “Phải, phải, phải, mẹ biết con sẽ không làm vậy, con là con gái rượu của mẹ.”
“Mẹ, lo lắng của mẹ hoàn toàn dư thừa.” Vũ Tiểu Kiều nhẹ nhàng ôm lấy mẹ mình.
Cao Thúy Cầm bỗng nhiên đẩy cô ra, nắm lấy tay Vũ Tiểu Kiều, “Con thề đi, con thề với mẹ, vĩnh viễn sẽ không rời xa mẹ, sẽ không bỏ mặc anh con.”
Vũ Tiểu Kiều kỳ quái nhíu mày, “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?”
“Mẹ, mẹ...”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!