Lê Mai lại bắt đầu phát điên.
Mỗi lần như vậy, bà ấy gặp ai sẽ cắn người đó, còn không ngừng kêu lên.
“Tiểu Hạn, Tiểu Hạn của tôi...”
“Các người mau đem Tiểu Hạn trả lại cho tôi... Trả lại cho tôi...”
“Hu hu hu, Tiểu Hạn của tôi ở đâu rồi...”
“Các người mau đem Tiểu Hạn trả lại cho tôi, mau chóng trả lại cho tôi... Tại sao các người có thể như vậy, tại sao lại có thể cướp Tiểu Hạn của tôi đi...”
“Tiểu Hạn là của tôi, là của tôi!”
Các nhân viên y tế vây quanh Lê Mai, ngăn chặn không để bà ấy chạy lung tung ra ngoài.
Bà ấy đã cắn vài nhân viên y tế rồi, một khi để bà ấy chạy được ra ngoài, không biết sẽ còn làm cho bao nhiêu người bị thương nữa.
Vũ Tiểu Kiều nối gót chạy theo Tịch Thần Hạn, anh đi thẳng một mạch đến căn phòng trong cùng của Viện điều dưỡng, đây cũng là căn phòng lớn nhất của cả Viện.
Cô nhìn một đám người ồn ào ở bên trong, nghe thấy tiếng gọi của người phụ nữ kia, “Tiểu Hạn.”
Cô lập tức hiểu ra.
Lúc trước gặp bà Điền, cô đã lỡ mờ đoán ra được mẹ ruột của anh không phải là Dương Tuyết Như.
Cô chỉ không ngờ tới, mẹ ruột của Tịch Thần Hạn lại...
Chẳng trách bà Điền lại nói, mẹ của Thần Hạn là một người đáng thương.
Tịch Thần Hạn bước vào trong phòng bệnh, xuyên qua những nhân viên y tế đang đứng thành vòng tròn kia, tiến đến ôm chặt Lê Mai đang nổi điên vào lòng.
Lê Mai lúc này không phân biệt được ai với ai, hung hăng cắn Tịch Thần Hạn một cái.
Tịch Thần Hạn đau đớn kêu lên một tiếng, nhưng vẫn cứ ôm chặt Lê Mai như cũ.
“Tiểu Hạn của tôi, mau đem Tiểu Hạn trả lại cho tôi.”
“Thằng bé là của tôi, các người không được phép cướp thằng bé đi! Đem thằng bé trả lại cho tôi...”
Lê Mai càng dùng sức mà cắn Tịch Thần Hạn.
“Con ở đây, không ai cướp con đi hết.” Tịch Thần Hạn cố gắng nhịn đau, khó khăn nói.
Các nhân viên y tế thấy Lê Mai bị không chế, nhanh chóng chạy nhanh tới, tiêm cho Lê Mai một liều thuốc an thần.
Trước khi thuốc an thần có tác dụng, Lê Mai vẫn hung hăng cắn xé Tịch Thần Hạn.
Cho đến khi bà yên lặng trở lại, anh bế bà ấy lên, đặt bà ở trên giường.
Cũng không biết là lượng thuốc an thần không đủ hay là cơ thể của Lê Mai đã xuất hiện tế bào kháng dược, mà sau khi tiêm thuốc an thần xong, bà không hề ngủ, ánh mắt lờ đờ nhìn về phía Tịch Thần Hạn rồi giơ tay ra.
Tịch Thần Hạn chần chờ vài giây, sau đó đi đến trước mặt của bà, cầm tay bà, ngồi ở bên cạnh bà.
Trong mắt của Lê Mai ầng ậc nước, bà ôm chặt lấy cánh tay rắn chắc của Tịch Thần Hạn.
“Cậu là Tiểu Hạn sao? Là Tiểu Hạn của tôi sao?”
Tịch Thần Hạn gật gật đầu.
Lê Mai cười rơi nước mắt, “Làm sao mà con đã lớn đến từng này rồi?”
“Không đúng, cậu không phải là Tiểu Hạn! Bọn họ đã bắt Tiểu Hạn của tôi đi rồi!”
“Hu hu, Trọng Nam, bọn họ bắt Tiểu Hạn của chúng ta đi mất rồi...”
“Cậu đem Tiểu Hạn trả lại cho tôi có được không?”
“Thằng bé là con trai tôi, tôi không thể sống thiếu thằng bé được...”
“Nếu không có thằng bé, tôi sẽ mất đi tất cả! Bọn họ sẽ giết tôi.’
“Hu hu...”
“Trọng Nam, coi như là tôi cầu xin anh, trả lại con cho tôi được không?”
Vũ Tiểu Kiều nghe những lời cầu xin khẩn thiết của Lê Mai, không kìm được nước mắt.
Đây chính là tâm trạng đau lòng của một người mẹ khi phải rời xa con của mình.
Nhưng cô nhìn về phía Tịch Thần Hạn, thấy anh không hề dao động một chút nào, trong ánh mắt toàn là sự bất đắc dĩ.
Còn có cả một tia thương hại, đồng cảm với Lê Mai.
Đây không phải là cảm xúc mà con trai nên có đối với mẹ ruột của mình!
Lê Mai cố hết sức ngồi dậy, chỉ tiếc rằng thuốc an thần đã khiến cả người bà trở nên vô lực và buồn ngủ, bà lại ngã xuống giường.
“Trọng Nam, trả lại Tiểu Hạn cho tôi đi mà... Tôi không cần vị trí con dâu cả nhà họ Tịch nữa, anh trả lại con cho tôi đi, được không?”
“Mẹ con chúng tôi sẽ dọn ra ngoài, chỉ cần anh chu cấp đủ tiền sinh hoạt là được...”
Lê Mai khóc nấc lên, “Anh chưa từng yêu tôi! Chỉ có Tiểu Hạn ở bên cạnh tôi, anh mới chịu đến thăm, lúc ấy tôi cũng mới có thể nhìn thấy anh.”
“Anh cướp Tiểu Hạn khỏi tay tôi, như vậy tôi khác nào chỉ là công cụ sinh con cho nhà họ Tịch các người!”
“Anh cho rằng anh vứt vài đồng tiền ấy cho tôi thì có thể phủi sạch quan hệ với tôi sao? Tôi không đồng ý...”
“Tiểu Hạn là người nối dõi và thừa kế duy nhất của nhà họ Tịch, chút tiền nhỏ ấy mà đủ để tôi bỏ qua sao?”
“Các người nghĩ quá đơn giản!”
Tịch Thần Hạn nghe những lời này, nhắm chặt mắt lại, thật sự là anh không muốn nghe bất cứ điều gì nữa, nhưng Lê Mai vẫn không chịu đi ngủ, tiếp tục lải nhải đủ thứ, những điều bà ấy nói ra như những con dao sắc nhọn, đâm vào tim Tịch Thần Hạn.
“Nếu các người không chịu đáp ứng điều kiện của tôi, tôi sẽ giết chết nó!”
“Tôi có thể sinh ra nó thì cũng có thể giết chết nó!”
“Để tôi giết nó! Đừng ngăn cản tôi! Tôi muốn giết nó!”
Lê Mai lại bắt đầu mất kiểm soát, không tự chủ được mà cứ đập đầu vào gối, gào thét khản cả giọng, trong mắt tràn ngập sự hận thù.
Vũ Tiểu Kiều giật mình che miệng lại.
Chuyện cô đang chứng kiến vượt ngoài sức tưởng tượng của cô, trăm ngàn lần cô không ngờ tới, mẹ ruột của Tịch Thần Hạn lại có ý định giết chết anh.
Đây đúng là một vết thương lòng cực kì lớn.
Lê Mai lớn tiếng gào thét một trận, sau đó thì thuốc bắt đầu tác dụng, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bác sĩ Lý thở dài một cái, “Gần đây số lần phát bệnh của bà Lê càng ngày càng nhiều.”
“Cơ thể của bà ấy cũng bắt đầu sản sinh ra tế bào kháng dược, với tình hình này chúng ta sẽ phải tính toán phương án trị liệu khác.”
Tịch Thần Hạn không nói gì, đắp chăn cẩn thận cho Lê Mai, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Từ đầu tới cuối anh không hề quay đầu nhìn lại, không hề nhìn mẹ ruột của mình thêm một lần nào.
Đây là gánh nặng trong lòng anh.
Không thể buông, không thể bỏ, mà nhớ đến thì lại đau lòng.
Vũ Tiểu Kiều lấy thuốc và băng gạc ra từ trong hộp y tế, kéo Tịch Thần Hạn ngồi xuống một băng ghế được đặt phía ngoài hành lang.
Cô nhẹ nhàng vén tay áo của anh lên, từ từ cuộn lại, sau đó xé rách mảng áo nơi có máu đông, chắc hẳn là anh rất đau nhưng lại không có phản ứng gì.
“Anh cố gắng chịu đựng một chút, em giúp anh bôi thuốc.”
Vũ Tiểu Kiều đau lòng nói với anh, cầm bông y tế, lau thật sạch máu dính quanh vết thương.
Máu vẫn còn rỉ ra từ vết thương ấy, cảnh tượng ghê người khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Cô cắn chặt môi, lau sạch sẽ vết máu, rắc bột thuốc cầm máu lên vết thương cho anh, sau đó dùng băng gạc để che lại miệng vết thương, cẩn thận băng bó cho anh từng chút một.
Vũ Tiểu Kiều cũng không biết được rốt cuộc trên người anh có bao nhiêu vết thương như vậy rồi.
Nhưng nhìn phản ứng của anh, chắc chắn là đã quen rồi.
Cô rất muốn an ủi anh nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào, cũng không biết nói gì mới thích hợp.
Tất cả ngôn ngữ, sau khi nhìn thấy cảnh kia, đều trở nên không còn ý nghĩa gì nữa.
Một lúc lâu sau, Tịch Thần Hạn nhẹ nhàng mở miệng, “Đôi khi, anh có cảm giác, nếu như bà ấy mất đi, có lẽ là một loại giải thoát tốt nhất dành cho bà ấy.”
“Nhưng anh không làm được.”
“Anh vẫn luôn cố gắng dùng mọi biện pháp để trị liệu cho bà ấy.”
“Anh dùng tất cả những loại thuốc tốt nhất trên thế giới để chữa trị cho bà ấy, nhưng kết quả thì...”
“Thời điểm Đường Khải Hiên muốn theo nghiệp bác sĩ, anh là người đầu tiên ủng hộ cậu ấy! Không phải là vì quan hệ bạn bè, mà là bởi vì... Nếu cậu ấy làm bác sĩ, biết đâu sẽ có thể chế tạo ra thuốc chữa khỏi bệnh cho bà ấy.”
“Anh cũng có thể trở thành người đầu tiên thấy được loại thuốc mới trên thế giới.”
Vũ Tiểu Kiều nhẹ nhàng ôm lấy anh, “Đó là bởi vì anh yêu bà ấy.”
Tịch Thần Hạn sau khi trầm mặc hồi lâu mới lắc đầu, “Không! Anh hận bà ấy.”
Anh không chịu thừa nhận, là bởi vì anh vẫn chưa buông được những tổn thương kia.
“Anh chỉ đang mạnh miệng thôi! Trên đời làm gì có người con nào có thể hận được mẹ ruột của mình.”