Dương Tuyết Như giơ tay lên, tát thẳng một phát xuống...
Vũ Tiểu Kiều không tránh, mà cũng không kịp tránh.
Nhưng mà bàn tay của Dương Tuyết Như không đánh lên người Vũ Tiểu Kiều.
Lúc nó hạ xuống sát sườn mặt của Vũ Tiểu Kiều, bà ta kịp thời thu tay về.
Tất cả đều là sợ bóng sợ gió.
Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn Dương Tuyết Như, chỉ thấy bà ta giương lên khóe môi, đắc ý cười.
“Yên tâm, tôi vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng ở trong tình huống này, ở tại thời điểm này có nên đánh cô hay không.” Dương Tuyết Như hạ giọng, nở một nụ cười vô cùng quỷ dị.
Vũ Tiểu Kiều bỗng dưng có chút sợ hãi, đứng thẳng người, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.
“Bà Tịch yêu thích cô, chiếu cố cô như vậy, tôi lại đi đánh cô, như vậy khác nào tôi đang không giữ thể diện cho mẹ chồng mình ở trước mặt mọi người!”
“Vừa rồi cô không né cái tát của tôi, nhất định là đang hy vọng tôi sẽ đánh cô, đến lúc đó cô bày ra dáng vẻ nhu nhược, yếu đuối ở trước mặt mẹ chồng tôi, sau đó thì sẽ khóc lóc nói tôi bắt nạt cô, có đúng không?”
Vũ Tiểu Kiều vẫn như cũ không nói gì.
Bởi vì cho dù có nói thế nào đi chăng nữa, chắc chắn Dương Tuyết Như cũng sẽ không tin tưởng cô.
“Vừa rồi tôi chỉ thử cô một chút mà thôi.” Tầm mắt của Dương Tuyết Như lại chuyển về phía người Tịch Thần Hạn đang ngồi trên sô pha như cũ.
“Cô nhìn đi, nhìn thằng bé thất thần ngồi ở đó đi, sự chú ý của thằng bé hoàn toàn không đặt trên người của cô.
Vũ Tiểu Kiều nhìn theo tầm mắt của Dương Tuyết Như, nhìn về phía Tịch Thần Hạn.
“Cô nhìn thằng bé đi, rõ ràng đang nhìn về hướng chúng ta nhưng lại có thái độ vô cùng thờ ơ. Hơn nữa, trong mắt của chồng cô chỉ có một khoảng trống rỗng, cũng không biết là đang nghĩ đến ai.”
Những lời này của Dương Tuyết Như giống như một con dao sắc nhọn, đâm một nhát đau đớn vào ngực của Vũ Tiểu Kiều.
“Đó chính là chồng cô đấy, thằng bé phải gả cho cô mặc dù trong lòng không hề có cô! Cho nên cô, cũng đừng quá kiêu ngạo, không biết trời cao đất dày là gì!”
“Cho dù mẹ chồng tôi ưng ý cô, yêu thích cô thì sao? Bà ấy cũng đã hơn chín mươi tuổi rồi, có thể sống được bao lâu nữa? Có thể làm ô dù che chắn cho cô được bao lâu nữa?”
“Vũ Tiểu Kiều, kết quả cuối cùng vẫn là giỏ tre múc nước như công dã tràng.”
“Bời vì, cô căn bản không phải là người trong lòng của Thần Hạn, bây giờ cô ngoan cố ở lại đây, không chịu rời đi, vậy thì tôi sẽ mỏi mắt chờ ngày cô khóc lóc chạy ra khỏi nhà họ Tịch.”
Dương Tuyết Như lạnh lùng liếc Vũ Tiểu Kiều một cái, sau đó xoay người, ngạo mạn rời đi.
Ánh mắt Vũ Tiểu Kiều vẫn luôn ở trên người Tịch Thần Hạn, không hề di chuyển.
Đôi mắt vô định của cô đang chảy đầy nước mắt, còn trong lòng của cô lại đang rỉ máu, vô cùng đau đớn...
Tuy cô biết rằng Dương Tuyết Như đang cố tình trút hết mọi bực bội trong lòng lên người cô, nhưng mỗi một câu nói của Dương Tuyết Như lại như những gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô, nó như ép cô phải tính táo lại, nhìn thẳng vào hiện thực.
Vốn dĩ ban đầu cô còn thấy khoảng cách giữa mình và Tịch Thần Hạn càng ngày càng thu hẹp lại, nhưng giờ đây, suy nghĩ ấy hoàn toàn tan biến, cô phát hiện ra khoảng cách giữa họ thật sự rất xa, rất xa xôi...
Hai người bọn cô giống như hai người đứng ở hai đầu Trái Đất, khoảng cách ở giữa chính là nửa quả địa cầu, mà bọn cô thì không cách nào vượt qua rào cản đó để đến gần nhau hơn được.
Hoặc cũng có thể bọn cô chính là hai đường thẳng song song, cho dù có kéo dài đến vô cực thì vẫn không thể có được một điểm chung.
Cô ngẩng đầu lên, thu lại khóe mắt chứa đầy sự chua xót của mình.
Lúc này, ở bên tai cô có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, “Tiểu Kiều, em đừng để ý lời của mẹ nói, bà ấy chính là như vậy, cứ thích khẩu xà tâm phật.”
Vũ Tiểu Kiều quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ đoan trang đang đi tới.
Vũ Tiểu Kiều sửng sốt, cố gắng suy nghĩ, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không nhớ ra được người này là ai.
Người phụ nữ đoan trang kia nhẹ nhàng cười, “Chị chính là chị cả của em, Tịch Mộ Quyên, là mẹ của Cảnh Hào.”
Mẹ của Cung Cảnh Hào!
Vũ Tiểu Kiều không ngờ tới, một người ngang ngược, bốc đồng như Cung Cảnh Hào lại có thể có một người mẹ đoan trang đến vậy.
“Em và Thần Hạn đã cùng nhau nhận giấy đăng kí kết hôn, chúng ta chính là người một nhà, về sau cứ gọi chị là được.” Tịch Mộ Quyên dịu dàng cười, vô cùng nhân từ.
Nhất thời, trong khoảnh khắc này, Vũ Tiểu Kiều không biết nên nói gì, chỉ có thể bật ra một câu, “Em cảm ơn chị.”
Một ngày như hôm nay, Cung Cảnh Hào cũng có mặt, chỉ là không chịu lộ ra mà thôi, sau đó lại biến đi đâu mất hút, bởi vì có quá nhiều người tra hỏi Cung Cảnh Hào về mối quan hệ của anh với Vũ Phi Phi.
Cung Cảnh Hạo không biết giải thích thế nào, chỉ có thể chọn cách trốn tránh.
Vũ Tiểu Kiều muốn đi hít thở chút không khí trong lành.
Tâm trạng của cô đang vô cùng bất ổn, nó đang phải chịu quá nhiều áp lực cùng một lúc.
Cô vừa mới đi ra tới cửa, Tịch Thần Hạn liền đứng dậy từ trên ghế sô pha, đi về phía cô.
“Đi đâu?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Nếu người ngoài nhìn được cảnh này nhất định sẽ nghĩ họ là một cặp vợ chồng vô cùng gắn bó, người chồng đang dịu dàng quan tâm người vợ của mình.
“Anh đưa em đi.”
Khu vườn của nhà họ Tịch rất rộng, trồng đủ các loài hoa.
Nhưng mà đẹp nhất vẫn là các màu hoa hồng, những cánh hoa nương theo làn gió nhẹ nhàng đung đưa, hương hoa lan tỏa cả một vùng trời.
Hương hoa đẹp luôn làm say đắm lòng người.
Vũ Tiểu Kiều đứng trước cả một “rừng” hoa hồng, bước chân tự nhiên mà dừng lại.
“Thần Hạn, anh nhìn bông hoa nhỏ này đi, nở thật đẹp! Từ nhỏ em đã rất thích mấy bông hoa hồng nhỏ nhỏ giống như vậy.”
“Tuy chúng có gai sắc nhọn, không cho người khác lại gần, nhưng lại rất đẹp.”
Tịch Thần Hạn đứng bên cạnh cô, cũng nhìn vùng hoa hồng đẹp đẽ, đủ màu trước mặt.
“Quả thực rất đẹp, nhưng mà anh thì lại không thích, anh thích màu trắng sạch sẽ, tinh khiết hơn.”
“Đàn ông phần lớn đều không thích hoa cỏ, cho nên anh không thích chúng cũng là điều dễ hiểu.” Cô nghiêng đầu cười, ánh nắng mặt trời chiếu vào sườn mặt cô, lóe lên nhưng tia sáng rực rỡ lung linh.
Tịch Thần Hạn bỗng đơ người, anh duỗi cánh tay dài ra, kéo cô ôm vào trong lồng ngực mình.
“Nếu em thích, ban công nhà chúng ta cũng sẽ trồng những loại hoa này.”
Giọng nói của anh trầm thấp, không hề cảm nhận được sự dịu dàng trong đó, nhưng cũng là một phút nhẹ nhàng hiếm hoi mà cô có được.
Cung Cảnh Hào đứng cách đó không xa, nhìn hai người đang thân thiết ôm chặt lấy nhau, bàn tay đột nhiên nắm chặt thành quyền.
Trái tim của anh ta giờ phút này vô cùng đau đớn, như có vạn tiễn xuyên tim, khóe mặt anh ta giật mạnh liên hồi.
Anh ta rất muốn xông lên, tách hai người bọn họ ra... Nhưng anh ta lại không tìm được lí do để cho phép bản thân làm điều đó.
Anh ta xoay người, nhanh chóng rời khỏi chỗ này, lực chân anh ta rất mạnh, dẫm nát đám cỏ phía dưới, dấu chân hằn trên nền đất cũng rất sâu.
Tịch Thần Hạn thấy Cung Cảnh Hào đi xa rồi mới chậm rãi buông Vũ Tiểu Kiều ở trong lồng ngực ra.
Anh cúi đầu nói với cô, “Người phụ nữ của anh, chính là của anh.”
Kể cả anh không có quá nhiều tình cảm với người đó, thì vẫn là của anh!
Đây là nguyên tắc của anh.
Gương mặt của Vũ Tiểu Kiều phiếm hồng, “Em tất nhiên là của anh rồi, chúng ta đã là vợ chồng rồi mà.”
Anh nắm lấy tay cô, suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới nói ra một câu, “Anh đưa em đến chỗ này.”
Tịch Thần Hạn đưa Vũ Tiểu Kiều rời khỏi nhà họ Tịch.
Anh lái xe đi, dần dần ra khỏi nội thành.
Vũ Tiểu Kiều ngắm nhìn quang cảnh ở ngoài cửa kính ô tô, từ thành thị tấp nập người qua lại giờ biến thành những cung đường hẻo lánh ở ngoại ô, trái tim bỗng chốc như bị bóp nghẹt, hơi thở thì như bị cái gì đó chặn lại, có chút khó khăn.
Chẳng nhẽ anh ấy... Đưa cô đến mộ của Mục Vân Thơ?
Đêm hôm trước ngày tổ chức lễ cưới, anh đã nói với cô, trong lòng anh vẫn luôn cất chứa bóng hình của một người con gái, rồi anh hỏi như vậy là quá bất công với cô rồi đúng không?
Hốc mắt của cô lập tức ửng hồng.
“Thần Hạn, chúng ta quay về đi, em cảm thấy trong người không được thoải mái.”
Tịch Thần Hạn dùng chân đạp phanh xe, “Em cảm thấy không thoải mái ở đâu?”
“Em, em... Chính là ở...” Cô chỉ tay vào dạ dày mình rồi lại chỉ chỉ lên đầu mình.
“Khả năng cao là dạo gần đây em không ngủ ngon giấc nên đầu mới bị choáng một chút.”
Tịch Thần Hạn nhanh chóng duỗi tay mình ra áp lên trán của Vũ Tiểu Kiều thử nhiệt độ, “Trán không nóng.”
Sau đó anh quay xe, đang chuẩn bị trở về thì chuông điện thoại của anh vang lên.
“Anh Tịch, bà Lê lại phát bệnh rồi, cô ấy náo loạn đòi gặp anh.”
Người gọi điện thoại tới là bác sĩ điều dưỡng của người phụ nữ kia, bác sĩ Lý.
Tịch Thần Hạn nhìn thoáng qua Vũ Tiểu Kiều, “Em còn chịu đựng được không?”
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy sắc mặt anh không tốt, lòng cô cũng tự nhiên trở nên khẩn trương hơn, gật đầu với anh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!