“Tin nhắn gì vậy
Cung Cảnh Hào bị cô hỏi ra đến ngớ người.
“Chắc chắn là anh, anh luôn thích trêu đùa và giày vò tôi như vậy!”
Vũ Tiểu Kiều chỉ vào Cung Cảnh Hào, vẻ mặt cô trở nên hung dữ.
Cô giống như mất kiểm soát vậy, hai mắt trợn trừng lên rất to, khiến Cung Cảnh Hào có chút sợ hãi.
“Cái gì là do tôi chứ? Cô nói rõ ra xem nào.” Anh ta nắm lấy cánh tay của Vũ Tiểu Kiều, muốn để cô trở nên bình tĩnh lại.
Vũ Tiểu Kiều dùng sức đấm lên cánh tay anh.
“Chắc chắn là do anh, chắc chắn là do anh.”
Thang máy đến tầng một, từ từ mở ra.
Cung Cảnh Hào kéo Vũ Tiểu Kiều sải bước rời khỏi sảnh toà nhà đông người.
Anh ta đưa cô đến chỗ góc thang bộ không có người, đè cô lên góc tường.
“Vũ Tiểu Kiều, cô nói rõ ra cho tôi, cái gì mà là do tôi?”
Vũ Tiểu Kiều chịu đựng sự đau đớn do sức lực của anh ta gây ra, hai mắt cô từ từ trở nên ẩm ướt, “Chắc chắn là do anh, chắc chắn là do anh.”
“Chỉ có anh mới vô vị như vậy!”
“Anh rất thiếu tiền sao? Tại sao vẫn quấy rầy không buông ta cho tôi?”
“Anh đã giày vò tôi ba năm rồi, đến lúc nào mới chịu buông tha cho tôi vậy?”
“Rốt cuộc anh còn định giày vò tôi đến lúc nào vậy?”
Cô ra sức hét, hai mắt cũng dần dần trở nên đỏ ửng và ẩm ướt.
Cung Cảnh Hào nhìn hai mắt tràn ngập nước mắt của cô thì trong lòng anh ta bỗng xuất hiên một cơn đau đớn chua xót.
Cảm giác này mỗi lần đều vi diệu như vật, khiến ta không xác định được rốt cuộc nguyên nhân là do đâu?
“Tôi ngay cả một chút cũng không muốn biết người phụ nữ kia là ai?”
“Cũng không muốn biết, giữa người phụ nữ kia và Thần Hạn đã xảy ra chuyện gì....”
“Cho dù bọn họ có cái gì thì đã làm sao, tất cả đã trở thành quá khứ rồi! Tôi mới là tương lai và hiện tại của anh ấy.”
Vũ Tiểu Kiều dùng sức đẩy Cung Cảnh Hào ra.
“Đừng có quấy rầy tôi nữa. Tôi không muốn biết cái gì hết, đừng tiếp tục làm ra vẻ huyền bí với tôi nữa.”
Vũ Tiểu Kiều dùng sức đẩy Cung Cảnh Hào ra, anh ta còn chắn đường cô, không chịu tránh ra.
Anh ta từ từ cong khoé môi lên, nở nụ cười rất nham hiểm và quỷ dị.
“Người phụ nữ kia sao? Haha....Xem ra cô đã biết một chút gì đó rồi.”
Vũ Tiểu Kiều cảm nhận rõ được sự lạnh lùng phóng ra từ trong ánh mắt của Cung Cảnh Hào, trái tim cô không kiềm được mà trở nên run rẩy.
“Cô cảm thấy tôi sẽ vô vị như vậy sao? Dùng chuyện của người phụ nữ kia để uy hiếp cô sao?”
“Vũ Tiểu Kiều, ở trong mắt cô, rốt cuộc tôi là người như thế nào?”
Cung Cảnh Hào tức giận khẽ hét lên một tiếng.
Trong đôi mắt của anh ta giống như phóng ra một luồng điện kích thích người khác, luồng điện này đang hung hãn tấn công vào tim của Vũ Tiểu Kiều.
Cô ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc ở trên người anh ta, còn có một sự hung ác có thể đè chết người khác.
Vũ Tiểu Kiều vẫn là có chút sợ hãi.
Cô hiểu thủ đoạn của Cung Cảnh Hào.
Người đàn ông này, ai dám khiến anh ta không vui thì thủ đoạn báo thù của anh ta có thể khiến đối phương sống không bằng chết.
Mấy năm nay, cô dùng sức dẻo dai kiên cường nhất để chống lại anh ta.
Nhưng sau khi trải qua chuyện ở thư viện, suýt chút nữa bị mất mạng, cô thật sự cảm thấy rất mệt, không muốn bị mấy cái bẫy báo thù của mấy người này quấy rầy nữa.
“Tôi chỉ muốn sống của một sống yên tĩnh và yên ổn, tôi chưa từng muốn kết thù với ai hết.”
“Thậm chí sợ kết thù quá sâu, cho nên cho dù tôi bị người khác bắt nạt thì ngay cả phản kích tôi cũng không muốn mà để tất cả qua đi cho xong chuyện.”
“Anh đừng tiếp tục hùng hổ ép người nữa có được không?”
Cung Cảnh Hào ngẩng đầu lên mỉm cười, nhìn giống như dáng vẻ khinh thường tất cả, trời quang mây tạnh không có chuyện gì cả, thực ra là anh ta đang cố gắng kiềm chế.
“Cô vẫn luôn nghi ngờ chuyện ở thư viện là do tôi và Vũ Phi Phi bắt tay nhau hại cô sao?”
“Lẽ nào không phải sao?”
Vũ Tiểu Kiều căm hận trợn trừng mắt lên nhìn Cung Cảnh Hào, “Chuyện kiểm tra cuối kỳ trước đó rõ ràng là nhắm vào tôi, anh tưởng rằng tôi không biết sao?”
“Tôi vẫn luôn cố gắng, không để mình bị anh đánh bại, nhưng tại sao anh vẫn ngày càng táo tợn hơn vậy?”
“Rốt cuộc anh có thể đạt được niềm vui gì ở trong đó vậy?
Cung Cảnh Hào cười khẩy một tiếng, “Không sai! Chính là tôi, tôi cứ thích giày vò cô đấy! Làm sao nào?”
Cung Cung Hào đột nhiên trở nên mất kiểm soát, khẽ hét lên một tiếng, “Chính là tôi, cô có thể làm gì được tôi chứ?”
Vũ Tiểu Kiều nhắm mắt lại, “Không sai, tôi thực sự không thể làm gì anh, tôi không có bản lĩnh làm gì anh.”
Cung Cảnh Hào khẽ mỉm cười, “Nếu đã không thể thì hãy chịu đựng đi.”
Vũ Tiểu Kiều nhấc chân lên, cô dùng sức đạp lên cẳng chân của Cung Cảnh Hào, “Cung Cảnh Hào, anh thật là quá đáng!”
Cung Cảnh Hào đau đớn, ôm lấy cái chân bị đau, anh ta thấy Vũ Tiểu Kiều muốn chạy trốn liền kéo cô lại.
“Vũ Tiểu Kiều, cô biết cái gì chứ? Cô lúc nào cũng dùng chủ quan phiến diện của cô để phán đoán, cô cảm thấy cái cô tưởng rằng đó là chính xác sao?”
“Cô là đồ phụ nữ ngu ngốc không có não!”
“Tôi chỉ biết, anh và Vũ Phi Phi là cùng một loại người. Không phải hai người đang hẹn hò sao? Vậy thì tôi chúc hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, cả đời giả dối sống với nhau.”
Cung Cảnh Hào kéo Vũ Tiểu Kiều, nhất định không buông tay, trong ánh mắt của anh ta đang có một cơn tức giận sắp bộc phát.
Nhưng cơn tức giận đó luôn được anh ta kiềm chế, không bộc phát ra.
Anh ta cũng không biết là tại sao, khi nhìn thấy đôi mắt tràn ngập nước mặt long lanh của cô thì anh ta lại không có cách nào tức giận.
Cung Cảnh Hào kéo tay Vũ Tiểu Kiều, sải bước đi ra khỏi chỗ cầu thang bộ.
“Tôi đưa cô đến một nơi.”
Vũ Tiểu Kiều không ngừng đấm dánh anh ta, “Tôi không đi, buông tôi ra.”
Cung Cảnh Hào kéo cô đi đến bãi đỗ xe.
Anh ta ngang tàn bạo ngược nhét cô vào trong xe, sau đó khoá cửa xe lại.
Cung Cảnh Hào lên xe, khởi động xe, lái xe lao vùn vụt ra khỏi Ngự Hải Long Loan.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu vậy? Mau thả tôi xuống xe.”
Cô không muốn ở cùng Cung Cảnh Hào một giây một phút nào.
Cô thật lòng căm ghét Cung Cảnh Hào từ trong đáy lòng.
Người đàn ông này, mỗi lần đều đem đến cho cô sự tổn thương và sợ hãi, giống như một ác ma không đuổi đi được.
Cung Cảnh Hào không lên tiếng, anh ta lái xe ra khỏi khu vực thành phố.
Vũ Tiểu Kiều thấy đường phố càng lúc càng hoang vu hẻo lánh thì không kiềm được cảm thấy sợ hãi.
Cung Cảnh Hào sẽ không định dẫn cô đến một nơi không có người rồi làm gì cô chứ?
Cô không ngừng đập cửa xe, “Thả tôi xuống xe!”
Cung Cảnh Hào tiếp tục tăng tốc, lái được một đoạn thì xe đột nhiên dừng lại.
Cơ thể của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên đổ về phía trước, suýt nữa đâm vào phía trước, nhưng đã được cánh tay của Cung Cảnh Hào kéo lại, sau đó lại đập mạnh lên ghế xe.
Động tác của anh ta lúc nào cũng thô bạo như vậy, khiến người ta đau đớn đến căm ghét.
Cung Cảnh Hào mở cửa xe ra kéo Vũ Tiểu Kiều xuống xe.
Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu lên, lúc này cô mới phát hiện hoá ra Cung Cảnh Hào đưa cô đến nghĩa địa.
Bia mộ san sát nhau, ở trong một từng thông xanh biếc, trông vô cùng âm u lạnh lẽo.
Cung Cảnh Hào kéo Vũ Tiểu Kiều sải bước đi ở phía trước.
Sức lực của bàn tay to lớn của anh ta rất mạnh.
Vũ Tiểu Kiều cô gắng hết sức, nhưng vẫn không thể vùng vẫy thoát ra khỏi được, cô lảo đảo đi theo anh ta, từng bước từng bước đi về phía sâu trong nghĩa địa....
“Rốt cuộc anh dẫn tôi đến đây làm gì?” Cô hít một ngụm khí lạnh, trái tim cô cảm thấy bất an đập thình thịch.
Một dự cảm không quá tốt bao phủ lấy cô, còn một chân tướng nào đó cũng đang dần dần được sáng tỏ.
Cô dự cảm được, ở trong nghĩa địa này đang chôn cất một cô gái.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!