Nhất định không phụ lòng em.
Lời tỏ tình xúc động và cảm động biết bao.
Vũ Tiểu Kiều nở nụ cười, cô kiềm nén sự ẩm ướt ở trong khoé mắt, “Anh dám phụ lòng em thì cả đời này em sẽ ỷ lại vào anh.”
Tịch Thần Hạn kéo cô vào trong lòng, “Em tốt nhất cả đời này cứ ỷ lại vào anh.”
“Anh sợ em không ỷ lại vào anh sao?” Cô ở trong lòng anh, ngẩng đầu lên nhìn thấy cái cằm cau có của anh.
Anh cúi đầu xuống, giọng nói hơi khàn nói, “Nhất định phải ỷ lại vào anh.”
“Tại sao vậy?” Cô nũng nịu ôm lấy anh.
“Bởi vì anh sợ, một khi anh không cẩn thận sẽ đánh mất em.
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều khẽ rung động, cô dựa sát người vào lòng anh, bên tai cô là tim đập thình thịch của anh.
Lúc này, hình như nhịp tim đập của cô cũng hoà theo một tiết tấu với nhịp tim đập của anh.
“Sẽ không đâu, em sẽ đi theo sát người anh, sẽ không để anh làm mất em.”
Tịch Thần Hạn tình cảm nồng nàn hôn lên môi cô.
Cô móc hai tay lên cổ anh, mềm mại đáp lại anh....
Đồng hồ treo tường ở trên tường lắc lư trái phải, phát ra âm thanh tích tắc tích tắc có tiết tấu, thời gian trôi qua từng giây một.
Ánh sáng ở bên ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi trên sàn nhà màu thẫm, phản chiếu sự ấm áp có thể thiêu đốt người khác.
Hơi thở trong phòng phòng trở nên nồng nặc, giống như mật ong đã được chắt lọc, vừa ngọt ngào vừa béo ngậy.
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên đẩy Tịch Thần Hạn ra, nhanh chóng lấy quần áo mặc lên người.
“Không kịp nữa rồi, không kịp nữa rồi.”
Tịch Thần Hạn chống người đứng dậy, khăn tắm quấn hờ trên eo anh, lộ ra đường cong cứng rắn của cơ bắp tráng kiện.
“Không kịp cái gì vậy?”
“Em nhận lời An An làm phù dâu của cậu ấy, em phải đi cùng cô ấy đi chọn lễ phục của phù dâu và chọn váy cưới.
Vũ Tiểu Kiều vội vàng mặc xong quần áo, “Bọn em hẹn nhau 10 giờ 30, bây giờ đã là 10 giờ rồi.”
“Làm phù dâu sao?” Lông mày đen dậm của Tịch Thần Hạn chau lên.
“Đúng rồi, anh làm sao vậy?” Cô nhanh chóng xông vào nhà tắm rửa mặt.
“Phù rể là ai vậy?” Tịch Thần Hạn quấn lại khăn tắm, đi đến cửa nhà tắm.
Vũ Tiểu Kiều lau mặt, “Em không biết, chắc là bạn của Thẩm Tinh Châu.”
Vũ Tiểu Kiều đi ra khỏi nhà tắm, muốn ra ngoài, nhưng bị Tịch Thần Hạn chặn lại.
“Không được đi.”
“Tại sao vậy? Em đã nhận lời An An rồi.”
“Chính là không được đi.”
“Cậu ấy là bạn tốt nhất của em, nếu như không phải do ngày kết hôn của cậu ấy sớm hơn em mấy ngày thì phù dâu của em cũng phải là An An.”
“Anh không cho phép em làm phù dâu cho người khác.” Tịch Thần Hạn bá đạo nói.
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy buồn cười nói, “Chỉ là làm phù dâu thôi mà.”
“Chính là làm phù dâu cũng không được.”
“Tại sao vậy?” Anh thật sự cảm thấy kỳ lạ.
“Bởi vì phù rể không phải là anh.”
“Phù!”
Vũ Tiểu Kiều suýt nữa phì cười, “Anh sẽ làm phù rể cho người khác sao?”
“Đường nhiên là sẽ không rồi. Cho dù là bạn tốt nhất cũng sẽ không.” Tịch Thần Hạn nói.
Anh có thân phận gì chứ? Sao có thể làm nền cho người khác.
“Chính là vậy mà, hơn nữa anh cũng không quen biết Thẩm Tinh Châu, phù rể của anh ta đương nhiên không phải là anh rồi.”
“Cho nên không cho phép em đi.” Sắc mặt của Tịch Thần Hạn trở nên lạnh lùng.
Anh không cho phép người phụ nữ của anh và người đàn ông lấy thân phận phù dâu và phù rể để có bất kỳ sự tiếp xúc thân mật nào.
Phù rể và phù dâu ở trên hôn lễ chính là làm trò giải trí tiêu khiển cho người khác.
“Anh yên tâm đi, bây giờ trên người em có dán mac của anh rồi, không có ai dám làm gì em, em không tham gia vào mấy trò chơi đó.”
“Chỉ là do em đã nhận lời An An, không tiện từ chối.”
“Không được là không được, em có thể đi chọn váy cưới với cô ấy, nhưng làm phù dâu thì không được.”
“Nhưng em....”
Tịch Thần Hạn không để ý đến Vũ Tiểu Kiều, cầm điện thoại lên, “Đúng, thuê một tốp phù dâu. Đúng! Hôn lễ của An Tử Dụ.”
“……”
Vũ Tiểu Kiều đỡ trán.
“Thuê trước 20 phù dâu, đến lúc đó để An Tử Dụ tự chọn phù dâu thích hợp.”
“.....”
Vũ Tiểu Kiều cạn lời.
20 phù dâu sao? Đi đánh nhau sao?
Tịch Thần Hạn ngắt điện thoại, nói với Vũ Tiểu Kiều, “Xong rồi, em có thể ra ngoài rồi.”
“Được rồi, được rồi, nghe theo lời anh. Ông chồng tổng tài bá đạo của em!” Vũ Tiểu Kiều đi ra phía kệ giày thay giày.
“Thật là, chỉ là phù dâu mà thuê những 20 người.”
“Gọi lại một lần nữa.” Tịch Thần Hạn đi theo cô.
“Cái gì?”
“Em vừa nói đó, gọi lại một tiếng nữa đi.”
Vũ Tiểu Kiều nghĩ một câu, “Được rồi, được rồi, nghe theo lời anh.”
“Không phải câu này.”
“Phù dâu mà thuê những 20 người?”
“Không phải câu này.”
“Vậy là câu nào vậy?” Vũ Tiểu Kiều trở nên nghi hoặc.
Mi tâm của Tịch Thần Hạn chau lại.
Lúc này Vũ Tiểu Kiều mới có phản ứng lại, mặt cô lập tức đỏ bừng lên, cô trở nên xấu hổ.
“Ông chồng tổng tài bá đạo của em!” Cô nói rất nhỏ.
Khóe môi của Tịch Thần Hạn, từ từ giương lên.
“Gọi lại một lần nữa.”
“Ông chồng tổng tài bá đạo của em!” Mặt cô càng đỏ ửng hơn.
“Bỏ từ tổng tài bá đạo.”
“.....chồng của em.” Mặt của cô đã đỏ rực lên, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn anh một cái.
Khóe miệng của Tịch Thần Hạn tiếp tục giương lên.
“Bỏ từ của em.”
“Ch....ồng” Vũ Tiểu Kiều há miệng ra, cổ cũng đỏ theo.
“Gọi.”
“Ch....ồng.”
“Gọi cho tử tế.” Khóe miệng của anh đã cong lên, người anh cũng dính lại người cô.
Cô bị anh đè lên góc cửa, mặt cô đã đỏ đến mức trở nên xinh đẹp động lòng người, cô mềm mại gọi một cô.
“Chồng.....”
“Gọi lại một lần nữa.”
“Chồng.” Cô ôm lấy hai cái má đã nóng rực.
Tịch Thần Hạn đột nhiên cảm thấy, đây quả thật là tên gọi hay nhất, anh cười đến mức khóe mắt cũng cong lên.
“Gọi lại một lần nữa.”
“Chồng.”
Anh cúi người xuống, lại muốn hôn cô.
Cô nhanh chóng chống tay lên người anh, “Đừng, em thật sự không kịp nữa rồi.”
“Buổi tối trở về thì gọi tử tế cho anh nghe.” Giọng nói của anh trở lên nặng nề.
Cô liên tục gật đầu, “Em biết rồi.”
Cô mở cửa định rời đi, nhưng cô lại quay đầu nhìn anh, “Em gọi anh là chồng, vậy anh gọi em là gì?”
“Gọi là gì?” Mi tâm của anh chau lên.
“Đường nhiên gọi là vợ rồi.”
“Không gọi!”
Anh đứng thẳng dậy, khoanh hai tay trước ngực, lại khôi phục lại vẻ mặt của tổng tài bá đạo.
“Hừm!”
Vũ Tiểu Kiều tức giận cũng “hừm” một tiếng, đóng cửa bỏ đi.
Tịch Thần Hạn nghiêng đầu nhìn cánh cửa đã đóng chặt, “Vợ sao?”
“Vợ.”
“Vợ!”
“Vợ....”
Anh luyện tập mấy lần giọng nói khi gọi.
Anh lắc lắc đầu, lại cảm thấy không thích hợp.
“Vợ?
“Vợ.”
“Vợ...”
Vai hai run lên, trên người anh nổi một lớp da gà không tự nhiên.
“Vẫn là Tiểu Kiều nghe hay hơn.”
……
“Kiều Kiều, cậu đã đồng ý làm phù dâu của mình rồi, sao cậu nói nuốt lời là nuốt lời vậy?” An Tử Dụ mặc váy cưới, không ngừng lắc người Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều cười gượng, “Thần Hạn nhà mình không đồng ý, mình chỉ có thể trọng sắc khinh bạn một lần.”
“Hai người lại làm lành rồi sao?”
“Cái gì gọi là làm lành rồi chứ? Bọn mình vốn không cãi nhau.” Vũ Tiểu Kiều chọn một bộ váy cưới, “Cậu mặc bộ này thì vẫn đẹp hơn đấy.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!