Vũ Tiểu Kiều lại đợi đến đêm khuya thì Tịch Thần Hạn mới trở về.
Khắp người anh vẫn kéo theo sự mệt mỏi, nhìn rất là mệt.
Cô nở một nụ cười tươi rói đón anh, hỏi han ân cần anh một lúc, nhưng chỉ đổi lại được 3 chữ nhàn nhạt của anh.
“Anh mệt rồi.”
Tịch Thần Hạn nhìn chăm chú Vũ Tiểu Kiều một cái, hình như anh còn muốn nói cái gì đó.
Vũ Tiểu Kiều đợi cả nửa ngày, nhưng anh vẫn không nói gì hết mà đi về phía phòng ngủ.
Đông Thanh cung kính cúi đầu với Vũ Tiểu Kiều, “Thiếu phu nhân, cậu chủ có chút không thoải mái.”
“Tôi biết rồi.” Vũ Tiểu Kiều cố gắng nở một nụ cười.
Tịch Thần Hạn đóng cửa phòng ngủ lại, đóng luôn cả cửa trái tim của Vũ Tiểu Kiều vào.
Khóe mắt cô trở nên run rẩy, có một chút ẩm ướt dâng trào.
“Thiếu phu nhân, cô nhất định phải cho cậu chủ chút thời gian, giống như lần trước vậy.” Đông Thanh khẽ nói.
Vũ Tiểu Kiều gật gật đầu, “Tôi biết rồi, cũng rất muộn rồi, anh cũng về nhà đi.”
Đông Thanh có chút không yên tâm nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái, sau đó anh ta lặng lẽ quay người rời đi.
Vũ Tiểu Kiều đứng yên ở chỗ cũ, nhìn về phía phòng ngủ.
Rất lâu sau, cô mới từ từ đi về phía phòng ngủ.
Cô đưa tay lên, muốn gõ cửa phòng, nhưng sức lực của cô lại lập tức trở nên kiệt quệ.
Anh của bây giờ, chắc muốn yên tĩnh ở một mình hơn chăng?
Nhưng......
Nếu như để mặc bi thương bao phủ lấy anh, một mình anh phải chịu đựng sự giày vò đau khổ thì lại rất là tàn nhẫn.
Tuy cô chưa từng trải qua sự đau khổ của sinh li tử biệt, nhưng cũng có thể đồng cảm với anh.
Cô do dự rất lâu, cuối cùng vẫn dùng thái độ không biết cái gì hết, nở một nụ cười tươi rói đẩy cửa phòng ngủ ra.
Tịch Thần Hạn yên tĩnh nằm trên giường, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà.
Không biết anh đang nghĩ cái gì.
“Anh không ăn cơm sao?” Cô quan tâm hỏi.
“Ừm, anh ăn rồi.” Anh trả lời.
Thực ra anh đã hai ngày không ăn cái gì rồi.
“Anh có khát nước không? Có cần uống nước không?”
“Không cần.”
“Anh đi tắm chưa? Em thấy anh rất mệt, tắm một cái thì sẽ thoải mái hơn một chút.”
“Mệt, không muốn cử động.”
“Vậy thì anh ngủ đi.”
“Ừm, được.”
Tuy anh vẫn trả lời khi cô hỏi, nhưng thái độ lạnh nhạt này của anh, vẫn khiến trái tim mềm mại của Vũ Tiểu Kiều trở nên đau âm ỉ.
Cô vẫn mỉm cười, lấy quần áo ngủ, để trước đầu giường của anh, “Thay quần áo ngủ đi.”
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn cuối cùng cũng di chuyển lên người của Vũ Tiểu Kiều.
Nhìn thấy nụ cười xinh đẹp dịu dàng của cô thì trái tim lạnh giá của anh giống nhưng bị nứt một khe hở ấm áp.
Anh kéo lấy cô, ôm chặt vào trong lòng.
“Anh thật sự rất mệt, không muốn nói chuyện, không muốn cử động.” Anh vùi đầu vào hõm ngực của cô, giọng nói yếu ớt nói.
Cô khẽ vuốt ve cái lưng to rộng của anh, sự chua xót xộc lên ở trong lòng, nhưng nụ cười ở khóe miệng cô lại là thật.
Anh chịu bộc lộ sự mệt mỏi của anh với cô thì cũng là một sự may mắn nhỏ.
“Em giúp anh thay đồ ngủ, anh không cần cử động là được.”
Nếu như cô có thể ôm được anh lên thì cô thật sự muốn giúp anh tắm một lần.
Nhưng đáng tiếc, cô không thể ôm anh lên được.
Cô trầy trật giúp anh thay đồ ngủ, giúp anh để gối lên, sau đó đắp chăn lên cho anh, cô dịu dàng vuốt ve trán anh, sau đó khẽ đặt một nụ hôn lên đó.
“Ngủ đi, sau khi anh tỉnh lại thì sẽ là một ngày mới tốt đẹp.”
Anh vẫn mở mắt ra nhìn cô.
Bởi vì giúp anh thay đồ ngủ, nên trên chóp mũi cô có một lớp mồ hôi lấm tấm, ở dưới ánh đèn lớp mồ hôi đó óng ánh lấp lánh, nhìn vô cùng đáng yêu.
Nếu như có thể đổi thành khi bình thường thì anh thật sự muốn lật người đè cô lên giường.
Nhưng bây giờ, anh thật sự không muốn nói chuyện, không muốn cử động.
Giống như tất cả sức lực đều bị rút cạn vậy.
Bây giờ anh nằm ở đây thì chỉ là một cái xác mà thôi.
Vũ Tiểu Kiều nghiêng người nằm bên cạnh anh, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ anh.
“Ngủ đi, nhắm mắt lại.”
Anh vẫn mở mắt ra, trong đồng tử đen kịt của anh có thể nhìn thấy bóng ngược của cô.
Cô dịu dàng ôm lấy anh, giống như cái ôm của một người mẹ hiền từ, khiến đầu mũi của Tịch Thần Hạn hơi cảm thấy chua xót.
Anh cũng ôm lấy cô.
Bên tai anh truyền đến giọng nói của Đường Khải Hiên, “Như vậy thật sự có công bằng đối với Tiểu Kiều không?”
Anh cũng không ngừng nhiều lần hỏi bản thân mình rằng thật sự có công bằng không?
……
Người phụ nữ này ngốc ngếch như vậy, nếu như không có anh thì sẽ chăm sóc bản thân mình như thế nào?
Ngộ nhỡ bị người đàn ông khác lừa gạt thì làm sao?
Anh ôm lấy cô, ôm chặt cô vào trong lòng, cái chân to dài lại gác lên người cô, chỉ có như vậy thì mới có thể khiến anh thoải mái đi vào giấc ngủ.
Vũ Tiểu Kiều không đẩy anh ra.
Cô ở trong lòng anh, tìm một tư thế thoải mái rồi dần dần nhắm mắt lại.
Bên tai cô truyền đến giọng nói trầm thấp của Tịch Thần Hạn, “Ngủ đi, chúng ta sắp kết hôn rồi, ngày mai sẽ rất bận.”
Cô vui mừng gật đầu.
Trong lòng cô lặng lẽ nói với bản thân mình rằng, “Em sẽ không tranh giành gì với một người đã chết. Chỉ cần anh bây giờ ở bên cạnh em thì em đã mãn nguyện rồi.”
Cô ôm chặt lấy anh hơn, “Cùng nhau ngủ.”
……
Bây giờ Vũ Tiểu Kiều thực sự rất bận.
Ngày mai là ngày kết hôn của An Tử Dụ, cô đồng ý với An Tử Dụ là sẽ làm phù dâu của cô ta.
Sau hôn lễ của An Tử Dụ, qua mấy ngày sau thì chính là hôn lễ của cô và Tịch Thần Hạn.
Mấy ngày nay trạng thái của Tịch Thần Hạn không tốt, lại mất liên lạc mấy ngày, việc hôn lễ vẫn còn rất nhiều việc đang gác lại, còn chưa chính thức xác nhận.
Vũ Tiểu Kiều ôm một đống tài liệu, cô vừa lật xem tài liệu vừa hỏi Tịch Thần Hạn đang tắm.
“Rốt cuộc khách sạn thì chọn khách sạn nào vậy? Còn có việc bố trí trang trí hiện trường hôn lễ, chúng ta còn phải trang trí và tập duyệt trước”.
“Đúng rồi, mẹ em còn gọi điện đến hỏi, về mặt thiếp mời thì còn có cái gì cần bổ sung không?”
“Rốt cuộc quà đáp lễ của khách mời thì chọn quà gì? Còn có cấp bậc và số tiền, đại khái quy định trong phạm vi bao nhiêu? Nhân viên của công ty dịch vụ cưới hỏi cứ luôn gọi điện thoại hỏi”.
“Còn có....”
Trong nhà tắm truyền đến giọng nói của Tịch Thần Hạn, “Em xem sau quyết định là được.”
“Em...” Vũ Tiểu Kiều cắn môi, khẽ lẩm bẩm, “Nếu em biết thì đã không hỏi anh rồi.”
Tịch Thần Hạn từ trong nhà tắm bước ra, anh lau mái tóc ngắn ướt sườn sượt của mình, nhìn thấy biểu cảm thất vọng trên mặt của Vũ Tiểu Kiều.
Anh đột nhiên có chút không nhẫn tâm, anh nhận lấy tài liệu ở trong tay Vũ Tiểu Kiều.
“Để anh xử lý.”
“Nếu như anh rất mệt thì em chọn bừa là được, anh không cần miễn cưỡng làm.” Cô nghiêm túc nói.
Cô thật lòng không hy vọng anh quá mệt.
Cũng không muốn ép buộc anh phải làm.
Tịch Thần Hạn đưa mắt lên nhìn cô, khoé miệng anh hơi động đậy, giống như có lời gì muốn nói.
Vũ Tiểu Kiều trợn trừng đôi mắt to của mình lên, đợi rất lâu thì anh mới thốt ra được một chữ.
“Em....”
Thấy anh không nói tiếp thì cô không nhịn được hỏi, “Em cái gì?”
“Em thật sự không để bụng trạng thái bây giờ của anh sao?”
Anh rất tò mò, rốt cuộc cô dựa vào tâm trạng gì mà vẫn cười với anh tươi rói và không có chút tạp chất nào như vậy.
Nếu như đổi thành người phụ nữ khác thì vào giây phút sắp đến ngày tổ chức hôn lễ mà anh vẫn đang bận chuyện khác thì chắc chắn trong lòng sẽ tràn ngập lời oán trách.
Còn Vũ Tiểu Kiều thì không có một câu oán trách nào, thậm chí sau khi anh mất liên lạc mấy hôm thì cô ngay cả một câu hỏi cũng không hỏi anh.
Hôn lễ của gia tộc lớn thì có rất nhiều việc, quy tắc cũng rất nhiều, gần đây mọi việc đều đè hết lên đôi vai mỏng manh của cô, chắc chắn là cô cũng rất mệt, khi xử lý chắc rất vất vả.
“Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng rồi, có giấy chứng nhận kết hôn rồi, tại sao em phải để ý đến trạng thái của anh vậy?” Cô nở nụ cười tưới rói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!