Tịch Thần Hạn đã túm lấy cổ áo Đường Khải Hiên sau đó đè Đường Khải Hiên lên cánh cửa.
Đường Khải Hiên không hề cử động, anh ta nhìn vào đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của Tịch Thần Hạn.
Được một lúc lâu sau, anh ta từ từ mỉm cười.
“Mình có thể giấu cậu chuyện gì chứ? Chúng ta từ nhỏ đến lớn đều không giấu nhau bất cứ chuyện gì, mình biết chuyện của cậu, cậu biết chuyện của mình.”
“Nếu nói giấu cậu chuyện gì thì cũng là lúc nhỏ lén xem phim, không để cho cậu biết.”
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn trở nên sắc nhọn hơn, “Đừng vòng vo với mình, cậu biết mình đang hỏi cái gì. Rốt cuộc cậu có nói thật cho mình biết không?”
“Cậu đang hỏi cái gì vậy? Mình không biết.” Đường Khải Hiên không chịu để ý nghiêng đầu nhìn sang một phía.
Không nhìn vào mắt của Tịch Thần Hạn.
Đôi mắt của anh quá sắc bén, giống như có thể xuyên thấu trái tim người khác vậy, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào anh.
Tịch Thần Hạn nhìn thấy ánh mắt tránh né của Đường Khải Hiên thì càng khẳng định Đường Khải Hiên đang giấu anh chân tướng gì mà anh không biết.
“Vẫn còn đang giả vờ hồ đồ với mình!” Tịch Thần Hạn khẽ hét lên một tiếng.
Đường Khải Hiên cũng tức giận, “Nếu như trong lòng cậu đã hiểu rõ thì tại sao còn hỏi?”
“Có phải cậu lại đi tìm cô ta đúng không?”
Đường Khải Hiên đẩy Tịch Thần Hạn ra, sắc mặt của anh ta đột nhiên thay đổi khác hẳn, “Bao nhiêu năm như vậy rồi, cậu cũng sắp kết hôn rồi, tại sao vẫn muốn tiếp tục tìm cô ta!”
“Cậu và mình đều hiểu rõ, cô ta đã chết rồi, vốn không thể nào tìm thấy được, sao cậu vẫn không chịu nhận rõ hiện thực.”
Tịch Thần Hạn gắt gỏng khẽ hét lên, “Mình không tin.....”
“Cậu không tin cái gì vậy? Sự thật bày ra trước mắt.” Đường Khải Hiên bước đến nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai tràn ngập sự tức giận của Tịch Thần Hạn.
“Lúc đầu cậu cố chấp kết hôn với Tiểu Kiều, bây giờ ngày kết hôn sắp đến gần, cậu lại nhắc đến người cũ, cậu có ý gì vậy?”
“Cậu cảm thấy cậu mẫu thuẫn ở giữa như vậy có phải là rất vui không? Rất kích thích đúng không?” Đường Khải Hiên lạnh lùng hét lên một câu.
“Khi cậu làm như vậy, cậu có suy nghĩ đến người vợ vừa mới nhận giấy chứng nhận kết hôn với cậu không?”
Tịch Thần Hạn đột nhiên trở nên trầm mặc.
“Mình còn tưởng rằng cậu đã bước ra rồi, không ngờ rằng cậu vẫn giống dáng vẻ của 5 năm trước.”
“Nếu cậu đã không bước ra được vậy thì tại sao cậu còn đi trêu đùa người khác? Cô ấy thật sự chỉ là vật thay thế sao?”
“Cậu làm như vậy có công bằng với cô ấy không?”
“Mình không có! Không phải!” Tịch Thần Hạn phủ nhận.
“Vậy thì là cái gì? Mình tưởng rằng cậu có thể quên đi, tưởng rằng cậu có thể tạm thời vui vẻ rồi, không ngờ rằng cậu vẫn không quên được, có đúng không?”
“Trong việc lưỡng lự giữa tiếp nhận và không tiếp nhận, trong việc lay chuyển quyết đinh lựa chọn buông bỏ hay không buông bỏ, sao cậu lại mâu thuẫn như vậy?”
Tịch Thần Hạn nhất thời không nói ra được câu nào.
“Cậu cảm thấy Vũ Tiểu Kiều chính là vật phụ thuộc vào cậu có đúng không? Khi cậu không vui thì cậu ôm một cái, dỗ giành một cái, quên đi một số người không nên nhớ.”
“Có phải cậu lại có tin tức của cô ta có đúng không? Cho nên cậu lại cảm thấy lòng dạ rối bời có đúng không? Cảm thấy nhứng thứ cậu đang có bây giờ không quan trọng nữa, chỉ có những thứ mà cậu truy tìm mà vẫn không có được mới đủ quý giá có đúng không?”
“Vân Thi đã chết rồi, sao thám tử có thể có tin tức của cô ta, cho dù có thì cũng chỉ là người có khuôn mặt giống cô ta mà thôi.”
“Cậu lại coi nó là thật, cứ luôn đi tìm, giống như một tên ngốc đi tìm ở khắp nơi.”
Tịch Thần Hạn không muốn nghe những lời này một chút nào hết, anh tức giận hét lên.
“Cậu im miệng lại cho mình.”
“Mình chỉ hỏi cậu rằng, rốt cuộc cậu biết cái gì vậy?”
“Tịch Thần Hạn, mình nói rõ cho cậu biết, mình không biết gì hết, mình chỉ biết nếu như cậu lựa chọn buông thì thì không hẳn không phải là một chuyện tốt.”
Tịch Thần Hạn đột nhiên giơ nắm đấm lên, khi nắm đấm sắp rơi xuống người Đường Khải Hiên thì anh lại thu tay về.”
Anh lùi từng bước về phía sau, giống như mất đi sức lực vậy, ánh mắt của anh trở nên vô hồn không có sức sống.
Đường Khải Hiên nhắm mắt lại, anh ta than thở một hơi nặng nề.
“Vân Thi đã không còn nữa rồi, đã đi rồi. Cậu vui lòng chấp nhận hiện thực đi.”
Tịch Thần Hạn lắc lắc đầu, khẽ lẩm bẩm, “Không, không, không. Cô ấy chưa chết, nhất định vẫn chưa chết!”
“Nhưng cậu và mình đều biết, nếu như Vân Thi còn sống, sao có thể 5 năm vẫn không tìm thấy người, cô ta thật sự đã đi rồi, cậu hãy tin vào hiện thực đi.”
Tịch Thần Hạn vẫn đang lắc đầu, “Cô ấy chắc chắn chưa chết.”
“Cậu không thể nhận rõ hiện thực sao? Trong lòng cậu rất rõ, tại sao không chịu tin vậy?” Đường Khải Hiên tức giận quát lên một tiếng.
“Mình không tin thì chính là không tin, cô ấy chưa chết.”
Tịch Thần Hạn lại xông về phía Đường Khải Hiên, “Mình vẫn luôn cảm thấy, cậu biết cái gì đấy. Cậu nói cho mình biết, có phải cậu đang giấu mình cái gì đúng không?”
Đường Khải Hiên một lần nữa tránh né ánh mắt của Tịch Thần Hạn, “Không có, mình không biết cái gì hết.”
“Không thể nào! Nhất định cậu biết cái gì đó!”
Đường Khải Hiên đẩy tay của Tịch Thần Hạn ra, “Cậu cứ luôn hỏi mình, lẽ nào không phải trong lòng cậu đã có suy đoán rồi sao? Nếu cậu đã đoán được thì tại sao còn hỏi mình vậy?”
Đường Khải Hiên do dự đỡ lấy trán, anh ta hất phăng tất cả tài liệu ở trên bàn làm việc.
“Mình không thể tưởng tượng nổi, cô ta là người phụ nữ như vậy, càng không thể tưởng tượng nổi, cô ta cứ như vậy mà rời khỏi thế giới này.”
Đường Khải Hiên nhìn thấy Tịch Thần Hạn như vậy thì vừa đau lòng vừa tức giận.
Mục Vân Thi đối với Tịch Thần Hạn mà nói, cô ta đã làm tổn thương anh quá nhiều, nhưng cũng có rất nhiều điều tiếc nuối.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Tịch Thần Hạn vẫn luôn không thể buông bỏ được.
Chân tướng sau khi xua tan đi đám sương mù dày đặc thì giống như một con dao tàn khốc, đâm thủng trái tim của Tịch Thần Hạn.
Đường Khải Hiên sẽ không nói thẳng với Tịch Thần Hạn về chân tướng mà anh ta biết.
Con người nhìn xa trông rộng như Tịch Thần Hạn, sao có thể không đoán ra được chân tướng của việc bắt cóc năm đó chứ?
Chỉ là anh vẫn luôn không chịu tin.
“Được rồi Thần Hạn, tuy mình vẫn luôn không quá đánh giá cao cậu và Tiểu Kiều. Lý do thật sự của mình không phải là do mình không công nhận Tiểu Kiều, mà là do....”
“Cô ấy là một cô gái rất tốt, tốt nhất cậu nên buông bỏ Vân Thi mà đối xử tốt với cô ấy.”
“Đừng đem sự tổn thương mà người khác gây ra cho cậu tiếp tục gây ra cho người mà cậu không muốn làm tổn thương.”
“Đối với Tiểu Kiều, như vậy thật sự rất không công bằng.”
Tịch Thần Hạn đẩy Đường Khải Hiên ra, sải bước xông ra ngoài.
Bây giờ anh không muốn nghe gì hết.
Trong lòng anh cảm thấy rối như tơ vò, anh có lý giải thế nào cũng không lý giải được ra đầu mối.
Đường Khải Hiên đứng ở sau lưng Tịch Thần Hạn, anh ta nhìn bóng lưng thẳng tắp kiên cường của anh mà trong lòng lại than thở một trận.
Mỗi lần chỉ cần Tịch Thần Hạn có được tin tức liên quan đến Mục Vân Thi, sau đó cuối cùng lại hụt mất thì sẽ trở nên mất kiểm soát như vậy.
Cũng không biết, rốt cuộc Tịch Thần Hạn đến khi nào mới buông bỏ được?
“Còn tưởng rằng, cậu gặp được Tiểu Kiều thì sẽ thật sự buông bỏ được, nhưng hóa ra cậu vẫn có dáng vẻ này.”
Đường Khải Hiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh không có đám mây nào ở bên ngoài, anh ta rời khỏi tập đoàn Đường Thị, đến cửa hàng hoa mua bó hoa cúc màu trắng, sau đó lái xe đi đến nghĩa địa.
Anh ta cầm bó hoa cúc màu trắng, đi qua một dãy bia mộ, cuối cùng đứng trước bia mộ có ảnh của một gái xinh đẹp.
Anh ta yên lặng nhìn vào của cô gái trên bia mộ, trầm mặc rất lâu, cuối cùng anh ta từ từ cúi người xuống đặt bỏ hoa cúc trắng lên bia mộ.
“Vân Thi, lâu lắm không đến thăm cô rồi.”
Đường Khải Hiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời xa xôi, “Cô ở đó vẫn ổn chứ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!