Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Đông Thanh đứng vững bước chân, anh ta quay đầu lại nhìn Vũ Tiểu Kiều.

Anh ta nhìn thấy sự đau đớn thấu tim ở trong mắt của cô, anh ta có chút đau lòng.

Đông Thanh than thở một tiếng, trên gương mặt đẹp trai của anh ta hiện sự đấu tranh.

“Thiếu phu nhân, có một số chuyện, không nên nói ra từ trong miệng tôi.”

“Tôi biết, anh trung thành với anh ấy! Nhưng tôi chỉ muốn biết một chút mà anh có thể nói, để khiến trong lòng tôi cũng có một sự chuẩn bị.”

Vũ Tiểu Kiều lo lắng nhìn Đông Thanh.

Cảm giác lo lắng đó là sự do dự mơ màng không rõ phương hướng, cuối cùng cũng phá vỡ được sự kiên trì của Đông Thanh.

“Tôi rất sợ, thật sự rất sợ...” Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều trở nên nghẹn ngào.

Đông Thanh nhắm mắt lại, giọng nói của anh ta rất yếu ớt, “Thiếu phu nhân, nhất định đừng so đo với người đã chết.”

“Đã chết sao?” Vũ Tiểu Kiều cảm thấy chấn động, sắc mặt của cô trở nên trắng bệch.

Đông Thanh gật đầu, “Chuyện tôi có thể nói chỉ có nhiều như vậy.”

Khóe môi của Vũ Tiểu Kiều trở nên run rẩy, “Anh là nói.....người phụ nữ kia đã chết rồi sao?”

Đông Thanh lại gật đầu đầu.

Vũ Tiểu Kiều không nhịn được kinh ngạc đến mức từng bước lùi về phía đằng sau.

Một người đang sống, thực sự không nên so đo với người đã chết.

Bởi vì người đã chết, đã rời đi, không còn tồn tại trên thế giới này nữa.

Nhưng tại sao đời này lại có những điều đáng tiếc mà vĩnh viễn không thể nào bồi đắp được, điều đó mới khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Bời vì sự ra đi vĩnh viễn mới vĩnh viễn sống trong lòng của người không chịu từ bỏ.

“Thiếu phu nhân, cô phải cho cậu chủ thời gian, chuyện đã qua được 5 năm rồi, cậu chủ cũng đang bắt đầu dần dần buông bỏ rồi.

“Buông bỏ sao?”

“Cậu chủ đã tiếp nhận thiếu phu nhân rồi, đây chính là một bắt đầu tốt.”

Vũ Tiểu Kiều từ từ ngẩng đầu lên, gương mặt cô tràn ngập sự chân thành, khiến cho Đông Thanh cảm thấy không biết phải làm thế nào.

“Tôi sẽ cố gắng, chỉ cần tôi có thể làm được.”

“Trạng thái của cậu chủ mấy hôm nay sẽ không quá tốt, thiếu phu nhân....”

Vũ Tiểu Kiều cắt ngang lời của Đông Thanh, “Tôi biết rồi!”

Cô quay người, trở về phòng, đóng cửa phòng lại.

Đông Thanh nhìn cánh cửa đóng chặt thì từ từ thu ánh mắt lại.

“Cũng không biết, rốt cuộc khi nào cậu chủ mới có thể buông bỏ được.”

Vũ Tiểu Kiều trở về trong phòng, cô mở tờ giấy giấu sâu ở góc ví ra.

Trên tờ giấy đó vẫn lưu số điện thoại của người đàn ông trung niên kia.

Cô cũng không biết, có nên gọi cuộc điện thoại này không? Cũng không biết rốt cuộc người đàn ông trung niên kia biết được bao nhiêu chuyện liên quan đến Tịch Thần Hạn.

Càng không thể chắc chắn được chuyện người đàn ông kia muốn nói có bao gồm chuyện người phụ nữ kia đã chết hay không.

Người phụ nữ kia vì sao mà chết vậy?

Bị lâm bệnh nặng sao?

Hay là do chuyện ngoài ý muốn?

Chắc Tịch Thần Hạn thật lòng rất yêu cô ta.

Cho nên mới mãi không buông bỏ được.

Cô đột nhiên rất ngưỡng mộ người phụ nữ đó, có thể khiến cho Tịch Thần Hạn luôn nhớ nhung trong lòng.

Rốt cuộc đó là người phụ nữ như thế nào?

Rất xinh đẹp, rất dịu dàng hay là rất xuất sắc?

Cô do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không gọi cho người đàn ông trung niên kia, cô vo tròn tờ giấy rồi vứt xuống đất, sau đó lại nhặt lên, nhét vào trong góc ví.

Tịch Thần Hạn nhốt mình ở trong phòng sách cả một đêm mà không hề ra ngoài.

Anh đi theo địa chỉ mà thám tử đưa cho anh, anh ở Dung Thành tìm rất lâu, nhưng cũng không tìm thấy người đó.

Trong 5 năm nay.

Hy vọng của anh hết lần này đến lần khác bị dập tắt, khiến trái tim của anh cũng theo đó mà hết lần này đến lần khác trở nên lạnh ngắt.

Lẽ nào cô ta thực sự chết rồi sao?

Thật sự không ở trên thế giới này nữa sao?

Anh không chịu tin.

Cô ta đã chết rồi, anh không tin cô ta cứ như vậy mà rời khỏi thế giới này.

Tịch Thần Hạn đột nhiên đứng dậy, xông ra khỏi phòng sách.

Đúng lúc nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra khỏi nhà.

Anh điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, giọng nói trở nên nhã nhặn hỏi cô.

“Em đi đâu vậy?”

Vũ Tiểu Kiều nở nụ cười tươi rói với anh, “An An sắp tổ chức hôn lễ rồi, em qua đó thăm cậu ấy.”

“À, ừm.” Tịch Thần Hạn nhàn nhạt nói.

Vũ Tiểu Kiều đang thay giày, lại nghe thấy Tịch Thần Hạn nói.

“Hôn lễ của chúng ta cũng sắp đến rồi.”

“Ừm, đúng vậy, em rất mong đợi.” Vũ Tiểu Kiều cười híp mắt lại.

Tịch Thần Hạn gật đầu, “Anh cũng rất mong đợi.”

Sao cô có thể không nghe ra anh đang miễn cưỡng nói vậy.

“Em ra ngoài trước, anh nhớ ăn sáng đấy.” Vũ Tiểu Kiều vẫy vẫy tay với anh.

Tịch Thần Hạn gật đầu.

Đợi sau khi Vũ Tiểu Kiều ra khỏi nhà thì anh cũng túm lấy áo vest, nhanh chóng ra khỏi nhà.

Tịch Thần Hạn đến bệnh viện tìm Đường Khải Hiên, không ngờ rằng Đường Khải Hiên đã chính thức từ chức, không làm ở bệnh viện nữa.

Anh nhanh chóng gọi điện cho Đường Khải Hiên.

Hôm nay là ngày mà Đường Khải Hiên chính thức tiếp quản tập đoàn Đường Thị, đang mở cuộc họp ở tập đoàn Đường Thị.

Tịch Thần Hạn không đợi được liền lái xe đến tập đoàn Đường Thị, sau đó liền xông vào tòa nhà.

Nhân viên của tập đoàn Đường Thị đều nhận ra Đường Khải Hiên, cũng không dám ngăn cản cậu Thần của Kinh Hoa đang có vẻ mặt sương mù bao phủ dày đặc.

Tịch Thần Hạn xông vào phòng họp ở tầng cao nhất.

Đường Khải Hiên mặc bộ đồ âu phục thẳng tắp, đứng trước bục phát biểu, nói vào mic, bên dưới có rất nhiều phóng viên đang chụp ảnh và quay video.

Tịch Thần Hạn cố gắng kiểm chế lại sự kích động muốn kéo Đường Khải Hiên ở trên bục phát biểu xuống.

Tập đoàn Đường Thị là tập đoàn lớn nhất trong lĩnh vực giải trí, hôm nay là ngày Đường Khải Hiên chính thức tiếp quản tập đoàn Đường Thị.

Tất cả các nghệ sĩ trực thuộc công ty đều có mặt đầy đủ, đa số là các ngôi sao nổi tiếng, còn có ngôi sao quốc tế, phóng viên ở hiện trường không cần nghĩ cũng biết là vô cùng đông.

Hiện trường bây giờ phải nói rằng có hơn nửa giới giải trí đến tham dự.

Tịch Thần Hạn đứng ở một bên của hiện trường.

Lập tức có phóng viên phát hiện ra anh, nhanh chóng chụp ảnh Tịch Thần Hạn.

Không ngờ rằng trong ngày như vậy mà Tịch Thần Hạn cũng có thể xuất hiện.

Xem ra quan hệ của nhà họ Tịch và nhà họ Đường thật sự rất thân thiết.

Không ít ngôi sao, cũng nhanh chóng mỉm cười đi về phía Tịch Thần Hạn.

Nếu như có thể leo lên nhân vật lớn này thì tương lai đầu tư quay phim sẽ có chỗ dựa lớn rồi.

Đường Khải Hiên nhìn thấy vẻ mặt đen kịt của Tịch Thần Hạn thì lập tức biết là có chuyện không hay.

Anh ta lo lắng Tịch Thần Hạn sẽ làm hỏng việc trong ngày này nên đã nhanh chóng bước xuống bục phát biểu, giao hiện trường cho trợ lý xử lý.

Đám phóng viên thấy Đường Khải Hiên muốn đi nên đã nhanh chóng bao vây lấy Đường Khải Hiên.

Trợ lý nhanh chóng dẫn theo người đến chặn đám phóng viên lại.

“Các bạn, cuộc họp báo hôm nay sẽ tiến hành đến đây thôi.”

Đây là một trong bốn thiếu gia của thành phố Kinh Hoa, trước đây chưa từng xuất hiện trước ống kính, hôn nay là lần đầu tiên anh ta xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, là tin tức hót nhất có tính bùng nổ.

“Cậu Thần và cậu Đường hoá ra là bạn tốt của nhau, trong những ngày như thế này, cậu Thần chắn chắn là đến chúc mừng cậu Đường.

Trợ lý nhanh chóng bảo đám ngôi sao nhanh chóng bảo vệ hiện trường, “Hôm nay có nhiều ngôi sao đến như vậy, mọi người không muốn chụp ảnh sao? Mau, mau, mau, mai chụp ảnh.”

Đám ngôi sao nhanh chóng lên sân khấu, mỗi người đều tự tạo dáng riêng, cuối cùng cũng bù đắp cho việc phóng viên nhiệt tình muốn đào bới tin tức của Tịch Thần Hạn và Đường Khải Hiên.

“Sao cậu lại đến đây vậy?” Đường Khải Hiên đi theo Tịch Thần Hạn ra khỏi phòng hội nghị.

Tịch Thần Hạn không lên tiếng, anh bước nhanh hơn đi ở phía trước.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!