Vũ Tiểu Kiều vội vàng chạy về nhà.
Cô không ngừng hít thở, không biết tại sao cô lại ngẩng đầu lên nhìn về phía căn gác lửng ở trên đầu.
Toàn thân cô đột nhiên trở nên run rẩy, cô nhanh chóng vứt số điện thoại của người đàn ông kia vào trong thùng rác, sau đó từng bước từng bước lùi về phía sau.
Cô không biết người đàn ông trung niên kia muốn nói với cô chuyện gì.
Cũng không biết mục đích của ông ta là gì.
Nhưng cô có một trực giác kỳ lạ, chỉ sợ chuyện đó có liên quan đến căn gác lửng mà Tịch Thần Hạn luôn khoá chặt kia.
Cô không muốn đi chạm vào chuyện đó.
Càng không muốn biết, ở chỗ sâu trong lòng Tịch Thần Hạn đang giấu một người hoặc câu chuyện như thế nào?
“Bây giờ như vậy rất tốt, rất hạnh phúc!”
“Em sẽ không phá hoại nó!”
“Chỉ cần có thể duy trì được hiện trạng đã là rất tốt rồi.”
Nhưng ở trong lòng cô lại cảm thấy bất an, cảm giác bất an này còn đang không ngừng thúc giục lý trí của cô, khiến cô không thể trở nên bình tĩnh lại được.
Đúng lúc này, chuông cửa reo lên.
Cô bị giật nảy mình, cô nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm ở trên mặt, chỉnh trang lại quần áo, sau đó dùng một nụ cười tươi rói đi mở cửa....
Cô còn tưởng rằng là Tịch Thần Hạn trở về.
Nhưng không ngờ rằng hoá ra là Dương Tuyết Như.
Bà ta giẫm giày cao gót bước vào, giống như biết rằng Tịch Thần Hạn không có ở nhà, bà ta bước vào nhà lớn tiếng nói với Vũ Tiểu Kiều.
“Cô thế mà lại dám đi nhận giấy chứng nhận kết hôn với Tịch Thần Hạn, cô quên mất sự cảnh cáo trước đó của tôi đối với cô sao?”
Vũ Tiểu Kiều ngớ người ra, “Cảnh....cảnh cáo gì vậy?”
Cô thật sự quên mất Dương Tuyết Như đã cảnh cáo cô chuyện gì.
Ánh mắt sắc nhọn của Dương Tuyết Như nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều, “Cô quyên mất tôi bảo cô rời khỏi Thần Hạn sao? Cô thế mà lại có lòng tham không đáy, còn mưu đồ kết hôn với nó.”
“Cô tưởng rằng cô làm như vậy thì có thể có được tài sản nhà họ Tịch sao?”
“Tôi sẽ tìn luật sự làm phân chia tài sản trước hôn nhân!”
Vũ Tiểu Kiều cũng tức giận, “Chúng cháu đã kết hôn rồi. Bây giờ phu nhân Tịch làm phân chia tài sản thì đã muộn rồi chứ?”
“Được thôi, quả nhiên là vì nhắm vào tài sản của nhà họ Tịch ta. Cô tưởng rằng trò cỏn con này của cô có thể che giấu được bà nội và Thần Hạn, có thể che giấu được ta sao?” Giọng nói của Dương Tuyết Như trở nên sắc nhọn.
“Rốt cuộc phu nhân Tịch muốn nói cái gì vậy?” Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều trở nên không vui.
Cô rất ghét bị người khác quở mắng và hiểu lầm như vậy.
Cô vốn không hề nghĩ đến việc có được tài sản của nhà họ Tịch, cũng chưa từng nghĩ sẽ có được cái gì từ trên người của Tịch Thần Hạn.
Nếu như nói cô thật sự muốn có cái gì, vậy thì nó chính là trái tim của Tịch Thần Hạn.
Dương Tuyết Như cười khẩy một tiếng, bà ta ngẩng đầu nhìn lên phía trên lầu, “Từng có một người phụ nữ, cũng giống như cô, không biết có chừng mực, không hiểu khi nào nên tiến khi nào nên lùi.”
“Kết quả thì sao? Haha....”
Dương Tuyết Như cười rất nham hiểm u ám, khiến trong lòng Vũ Tiểu Kiều cảm thấy có một luồng khí lạnh thổi qua.
“Cô tưởng rằng Thần Hạn thực sự muốn cưới cô sao? Nó chỉ là đang lợi dụng cô để tuyên chiến với tôi. Tôi càng phản đối thì nó càng muốn....”
“Cháu đã biết rồi, phu nhân Tịch đã từng nói câu này với cháu rồi.” Vũ Tiểu Kiều nắm chặt nắm đấm, nhẫn nhịn sự đau đớn dữ dội trong lòng.
“Xem ra, cô không nhìn thấy quan tài thì không rơi lệ rồi.” Vẻ mặt của Dương Tuyết Như trở nên hung dữ, giọng nói uy hiếp.
“Nếu như cô cảm thấy bây giờ cô rất hạnh phúc, cảm thấy Thần Hạn rất yêu cô thì cô có thể thử mở cánh cửa của căn gác lửng ở trên lầu ra, xem nó có phản ứng gì?”
“Cháu sẽ không bị bác kích động!”
Dương Tuyết Như ngẩng đầu cười lớn, “Dù sao cũng không dám chứ? Vũ Tiểu Kiều, cô sẽ bị nó bỏ rơi, chúng ta cứ đợi mà xem.”
Dương Tuyết Như hung hăng liếc Vũ Tiểu Kiều một cái, giẫm giày cao gót sải bước rời đi.
Cơ thể của Vũ Tiểu Kiều trở nên mềm nhũn, ngã ngồi lên ghế sofa.
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía trên lầu....
Góc độ của phòng khách có thể nhìn thấy cánh cửa đóng chặt của căn gác lửng.
Trước đó cô cũng đã từng tò mò, bên trong đó giấu cái gì vậy?
Còn bây giờ, nghe câu nói này của Dương Tuyết Như, khiến cô càng tò mò muốn biết bên trong đó rốt cuộc đang lưu giữ cái gì.
Chắc là tất cả của người phụ nữ kia chứ?
Cô ôm lấy vị trí trái tim của mình, bên trong truyền đến sự đau đớn như kim châm.
Rốt cuộc đó là một người phụ nữ như thế nào?
Có phải anh rất yêu cô ta không?
Đến mức sau khi cô ta rời đi mà anh vẫn giữ không gian của cô ta.
Vậy thì ở trong lòng anh thì sao?
Liệu cũng giống như căn gác lửng ở trong căn nhà này, có một vị trí bị khoá lại, bất kỳ ai cũng không thể lại gần?
Vũ Tiểu Kiều ngồi ở trên ghế sofa rất lâu.
Đợi đến khi cô khôi phục lại trạng thái bình thường thì đã là đêm khuya.
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, trong căn nhà rộng lớn không mở đèn, một mảng đen kịt.
Cô nhanh chóng đứng dậy đi sờ tìm để bật tất cả đèn lên, như vậy mới có xua đi sự sợ hãi kỳ lạ ở chỗ sâu trong lòng cô.
Hoá ra Tịch Thần Hạn vẫn chưa trở về.
Cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cô ôm chặt lấy bản thân mình trốn trong góc tường.
Cô trợn trừng đôi mắt to của mình ra, không ngừng quan sát xung quanh.
Cô luôn cảm thấy ở trong căn nhà rộng lớn này vẫn giấu một người nữa, người này vẫn luôn nấp ở chỗ tối không ngừng quan sát cô.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi đến số của Tịch Thần Hạn.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng tắt máy.
Cô trở nên hoang mang, nhìn căn nhà trống vắng, sau đó ôm chặt lấy bản thân mình, cô cuộn tròn người ở trong góc tường, nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Cô cuộn tròn bản thân mình thành một cục, cô đợi rất lâu rất lâu, nhưng anh vẫn chưa trở về.
Liệu đêm nay anh...
Có trở về nhà không?
Cô mệt mỏi đợi cả một đêm, nhưng anh vẫn không trở về.
Còn trong điện thoại, cũng không có bất kỳ tin nhắn nào do anh gửi đến.
Lẽ nào anh không biết cô sẽ lo lắng cho anh sao?
Nếu như anh thật sự để tâm đến cô thì sẽ khi cả đêm không về nhà mà không gửi cho cô lấy một cái tin sao?
Lẽ nào thật sự như Dương Tuyết Như nói, cô ở trong lòng anh vốn không có bất kỳ vị trí nào sao?
Cô đột nhiên đứng dậy, hai chân cô đã tê cứng, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Cô thất tha thất thểu xông về phía thùng rác, lục tìm số điện thoại của người đàn ông trung niên kia, sau đó cô nắm chặt nó trong lòng bàn tay.
Cô đột nhiên nở nụ cười, nhưng hốc mắt của cô đã đỏ ửng.
“Vũ Tiểu Kiều à Vũ Tiểu Kiều, mày sớm đã biết trong lòng anh ấy không có mày, tại sao mày vẫn cố chấp như vậy chứ?”
“Không phải là đã nói rồi sao? Chỉ cần mày yêu anh ấy là đủ rồi sao?”
Cô vứt số điện thoại đó đi, nhưng cô lại không có dũng khí đó.
Cuối cùng, cô giấu tờ giấy đó ở một trong góc sâu nhất ở trong ví tiền.
“Mình nhất định sẽ không gọi số điện thoại này!” Cô nói với bản thân mình như vậy.
……
Tịch Thần Hạn cả đêm không về, mà lái xe đến Dung Thành.
Anh đến Dung Thành, không phải là vì hạng mục trước đó đàm phán thất bại, mà là vì một người.
Anh nắm chặt vô-lăng, hai mắt đen kịt sáng quắc như chim ưng nhìn chằm chằm về phía trước, bên tai không ngừng lặp đi lặp lại giọng nói.
“Cậu Thần, cuối cùng cũng có tin tức rồi, ở Dung Thành.”
Anh đạp chân ga ở mức nhanh nhất lái xe lao như bay.
Đông Thanh lái xe đi theo sau, anh ta đã có chút mệt mỏi, nhưng anh ta lo lắng Tịch Thần Hạn xảy ra chuyện, nên chỉ có thể tăng tốc đuổi theo.
Xe của Tịch Thần Hạn đột nhiên dừng lại.
Hoá ra là do xe hết xăng.
Anh sải bước xuống xe, chặn xe của Đông Thanh lại, sau đó kéo Đông Thanh xuống xe.
Đông Thanh lo lắng trạng thái bây giờ của Tịch Thần Hạn không tốt, đêm khuya lái xe lao nhanh như vậy rất nguy hiểm, nên anh ta đã nhanh chóng chặn Tịch Thần Hạn lại.
“Cậu chủ, đã 5 năm rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!