Vũ Tiểu Kiều cảm thấy, hạnh phúc chính là đơn giản như vậy.
Chỉ cần người mình yêu nhất ở bên cạnh mình, hơn nữa đồng ý ở bên cô cả đời, cho dù bây giờ anh không yêu cô thì chỉ cần cô cố gắng, tương lai anh nhất định sẽ nói ra từ “yêu em”.
Cô vui mừng cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ thuộc về mình lên, kích động đến mức rất lâu sau mà vẫn không thể bình tĩnh được.
Tịch Thần Hạn lấy điện thoại của cô lên, chụp ảnh giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ.
Vũ Tiểu Kiều tò mò hỏi anh, “Làm cái gì vậy?”
“Khoe lên trang cá nhân.”
“Khoe lên trang cá nhân sao?” Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng ngăn cản, “Như vậy tất cả mọi người đều sẽ biết chúng ta kết hôn rồi.”
“Không được sao?”
Tịch Thần Hạn tránh né cô, thuận lợi đăng lên trên cá nhân, đem tin tức bọn họ kết hôn công bố cho cả thiên hạ biết.
Vũ Tiểu Kiều ôm lấy gương mặt đỏ ửng của cô, trái tim của cô vẫn luôn đập thình thịch.
Bây giờ cô thật sự trở thành vợ danh chính ngôn thuận của Tịch Thần Hạn rồi sao?
Sao cô cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy?”
Sao tất cả đều không chân thực như vậy?
Cô nhanh chóng véo mình một cái, thế mà lại đau thật, vậy thì không phải là nằm mơ rồi!
Cô vui mừng bổ nhào về phía con gấu bông, ôm chặt lấy con gấu.
Tịch Thần Hạn chau mày liếc nhìn cô, “Em đang làm gì vậy?”
“Em cần bình tĩnh lại, anh đừng nói gì nữa, để em bình tĩnh lại.” Cô dùng sức hít sâu.
Tịch Thần Hạn cảm thấy buồn cười nói, “Yên tâm đi, là sự thật, không phải nằm mơ đâu.”
Vũ Tiểu Kiều trợn trừng mắt nhìn anh một cái, “Em biết không phải là nằm mơ! Em đang kích động, em muốn bình tĩnh một chút còn không được sao?”
“Em có cần ngốc như vậy không? Em ôm anh là được mà.” Tịch Thần Hạn dang hai tay ra với cô.
Vũ Tiểu Kiều liên tục lắc đầu, “Không cần, gấu bông mềm mại, ôm thoải mái.”
“Em thích gấu bông sao?” Sắc mặt của Tịch Thần Hạn trở nên nặng nề.
Vũ Tiểu Kiều dùng sức gật đầu.
Tịch Thần Hạn sải bước bước đến, đoạt lấy con gấu trong lòng Vũ Tiểu Kiều, “Em còn dám nói thích nó nữa thì anh sẽ ném thẳng nó ra ngoài cửa sổ.”
“Đừng, đừng, tầng lầu cao như vậy thì nó sẽ bị ngã mà chết đấy.” Vũ Tiểu Kiều liên tục lắc đầu.
Tịch Thần Hạn ném con gấu bông ra xa.
Vũ Tiểu Kiều bĩu môi lên, “Tốt xấu cũng là quà mà em tặng anh, anh đừng thô lỗ như vậy có được không?”
“Ai bảo em thích nó, lại còn ôm nó cảm thấy thoải mái chứ?”
Người đàn ông lòng dạ hẹp hòi bá đạo này.
Lại có thể ghen cả với con gấu.
“Ôm anh là được chứ gì.” Vũ Tiểu Kiều đi đến, ôm lấy vòng eo nhỏ của anh, khoé miệng cô cong lên thành một nụ cười xinh đẹp.
Lúc này Tịch Thần Hạn mới hài lòng, anh khều đuôi lông mày lên, “Coi như em thức thời.”
Điện thoại của Vũ Tiểu Kiều kêu ting ting lên.
Điện thoại của Tịch Thần Hạn, cũng kêu lên.
Bọn họ lần lượt cầm điện thoại lên, điện thoại của mọi người ở khắp mọi nơi không ngừng gọi đến.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng vứt điện thoại sang một bên, cô ôm lấy gương mặt nóng rực của mình.
“Em không muốn nghe, chắc chắn là hỏi chuyện giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta.”
Vũ Tiểu Kiều bĩu môi với Tịch Thần Hạn, “Sao đột nhiên anh lại muốn làm giấy chứng nhận kết hôn vậy? Cũng không nói với em, khiến em không chuẩn bị một chút nào.”
“Em không thích sao?” Tịch Thần Hạn ôm lấy Vũ Tiểu Kiều.
Cô đỏ ửng mặt lên, “Thích, đương nhiên thích rồi.”
“An Tử Dụ cũng đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi, thì chúng ta cũng phải lấy giấy chứng nhận kết hôn.” Tịch Thần Hạn nói.
Nhắc đến An Tử Dụ thì tâm trạng của Vũ Tiểu Kiều lại trở nên nặng nề.
An Tử Dụ rõ ràng không thích Thẩm Tinh Dương, nhưng bởi vì sự ép buộc của người nhà mà vẫn phải kết hôn với Thẩm Tinh Châu.
Chuyện Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn nhận giấy chứng nhận kết hôn, rất nhanh đã truyền đi khắp thành phố Kinh Hoa.
Mọi người thật sự không hẹn mà đều tưởng rằng Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều kết hôn chỉ là do liên hôn giữa thương nhân và quan chức.
Còn việc Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều làm giấy chứng nhận kết hôn trước, một mặt là cảm thấy bọn họ là thật lòng yêu nhau, mặt khác lại có người nói.
Nhất định là hạng mục của tập đoàn Tịch Thị ở Dung Thành thất bại, cho nên Tịch Thần Hạn mới vội vàng nhận giấy chứng nhận kết hôn với con gái thị trưởng.
Gần đây tập đoàn Tịch Thị, đầu tiên là đấu giá không thành công miếng đất, sau đó lại đàm phán không thành công hạng mục ở Dung Thành.
Còn hai hạng mục này lại bị tập đoàn Cung Thị giành được, thực sự rất kỳ lạ.
Tuy người bên ngoài đều cảm thấy, tập đoàn Cung Thị và tập đoàn Tịch Thị vốn là cùng một nhà, còn tập đoàn Cung Thị vẫn luôn phụ thuộc vào tập đoàn Tịch Thị thì mới có thể tồn tại và phát triển.
Bây giờ tập đoàn Cung Thị liên tiếp nhận hạng mục lớn vượt qua cả tập đoàn Tịch Thị, chuyện này không thể không khiến người khác nghi ngờ, có phải là do tập đoàn Tịch Thị và tập đoàn Cung Thị nảy sinh mâu thuẫn hay không!
Gần đây lại đang đồn ầm lên chuyện Cung Cảnh Hào và Vũ Phi Phi đang hẹn hò, mọi người lại bắt đầu suy đoán, lẽ nào thị trưởng Vũ vì muốn tác thành chuyện hôn sự của con gái và Cung Cảnh Hào mà luôn ngấm ngầm giúp đỡ tập đoàn Cung Thị.
Cho nên bây giờ Tịch Thần Hạn mới vội vàng kết hôn với Vũ Tiểu Kiều.
Dù sao Vũ Tiểu Kiều cũng là con gái của thị trưởng.
Sắc mặt của Tịch Thần Hạn xanh xám nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Đông Thanh đứng ở một bên.
Trạng thái như vậy đã duy trì được nửa tiếng rồi.
Tịch Thần Hạn đóng máy tính lại, từ từ đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất.
Bên ngoài cửa sổ có những hạt mưa to rơi xuống, dần dần cơn mưa lan rộng ra, trở thành cơn mưa như trút, dọc theo cửa sổ chảy ào ạt xuống.
“Hạng mục của Dung Thành, thế mà lại có thể thất bại.” Tịch Thần co chặt đồng tử đen kịt lại, khẽ lẩm bẩm một tiếng.
Đông Thanh cung kính cúi đầu xuống, “Cậu chủ, hôm đó cậu đột nhiên rời đi, tôi đã để lợi nhuận ở mức thấp nhất, nhưng đối phương vẫn lựa chọn tập đoàn Cung Thị không có lợi nhuận thấp như chúng ta....”
“Sau đó, tôi từng tìm bọn họ thì bọn họ lại nói là tưởng tập đoàn Cung Thị và tập đoàn Tịch Thị là cùng một nhà, cho dù kí hợp đồng với tập đoàn Cung Thị hay là tập đoàn Tịch Thị thì vốn không có gì khác nhau.”
“Chuyện này không trách cậu, là do có người ngấm ngầm giở trò”. Giọng nói của Tịch Thần Hạn lạnh lùng như băng.
“Cậu chủ là muốn nói không tránh khỏi có liên quan đến hộp đêm Kim Sa Than sao?”
“Hạng mục trước đó cũng là bởi vì hộp đêm Kim Sa Than. Mấy hôm trước chúng ta đập phá hộp đêm Kim Sa Than, ông chủ đứng đằng sau hộp đêm đó sao có thể tha cho chúng ta được?”
“Ý của cậu chủ là muốn nói người ngấm ngầm đứng đằng sau giở trò vẫn là hộp đêm Kim Sa Than sao?”
Tịch Thần Hạn đốt một điếu thuốc.
Tuy bên ngoài cửa sổ vẫn mưa to, nhưng không có sấm sét đánh.
Nhưng ở trong thời tiết như vậy vẫn khiến anh cảm thấy rất bất an.
“Chỉ sợ thị trưởng Vũ cũng không tránh khỏi có liên quan.”
“Lẽ nào thị trưởng Vũ còn cấu kết với tập đoàn Cung Thị sao?” Đông Thanh rất kinh ngạc.
“Ông ta chưa chắc đã trực tiếp cấu kết với tập đoàn Cung Thị, nhưng ở giữa có mẹ của ta thao tác, ông ta đương nhiên sẽ làm ý của mẹ ta rồi.” Tịch Thần Hạn nói.
“Cậu chủ, anh và thiếu phu nhân đã kết hôn rồi, lẽ nào thị trưởng Vũ còn không xác định rõ phương hướng mà đi theo phu nhân để chèn ép cậu, như vậy có lợi với ông ta sao?”
“Không phải ông ta không xác định rõ phương hướng ! Con cáo già đó muốn thuận lợi mọi bề, vừa muốn bắt bắt được tập đoàn Tịch Thị, lại vừa muốn chiếm được tập đoàn Cung Thị.”
Chỉ điểm của Tịch Thần Hạn dừng ở đây, để cho Đông Thanh lập tức hiểu ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!