Khi Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều trở về thì Đường Khải Hiên và An Tử Dụ đều đã về hết.
Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều nhìn nhau một cái, trong lòng bọn họ đều rất nghi hoặc.
Cũng không biết hai người kia nói chuyện với nhau như thế nào rồi?
Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều chia nhau gọi điện cho Đường Khải Hiên và An Tử Dụ.
“Thế mà lại tắt máy.”
“An An cũng tắt máy.”
Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều nhìn nhau cười, “Xem ra nói chuyện cũng được.”
Vũ Tiểu Kiều nhào vào trong lòng Tịch Thần Hạn, cô ôm chặt lấy vòng eo nhỏ của anh.
“Bọn họ có thể đến được với nhau, thật là tốt quá. An An là bạn tốt nhất của em, phó viện trưởng Đường lại là bạn tốt nhất của anh, chúng ta có thể luôn ở bên nhau rồi.”
Tịch Thần Hạn phản ứng theo phản năng ôm chặt lấy cô, nhưng ánh mắt lại vô ý nhìn lên phía tầng gác lửng....
……
Đến tận sáng sớm An Tử Dụ mới trở về nhà.
Mẹ kế của cô là là Hứa Lam khoanh hai tay trước ngực, đứng ở phòng khách, kỳ quái nói.
“Nhân lúc đêm khuya dì không ở nhà, cháu đi đâu vậy?”
“Bạn cháu không thoải mái, cháu đi mua thuốc cho bạn ấy.”
“Bạn nào vậy? Bạn trai hay bạn gái?”
“Bạn gái.”
Hứa Lam cười khẩy một tiếng, “Không phải ra ngoài hẹn hò với người yêu nào rồi chứ.”
“Dì Hứa, dì đừng nói linh tinh.”
“Hy vọng ta không nói linh tinh, hôn sự của con và nhà họ Thẩm đã được định lại rồi, bây giờ không có lý do gì để không đồng ý cả.”
“Con không nói là không đồng ý, con đã đồng ý kết hôn rồi.”
“Vậy hôm qua ta bảo con và Thẩm Tinh Châu đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, tại sao con không đi?” Hứa Lam trợn trừng mắt nhìn An Tử Dụ, dáng vẻ giống như đang nhìn chằm chằm vào kẻ thù vậy.
“Bọn con vẫn chưa đến ngày kết hôn, giấy chứng nhận kết hôn có thể từ từ mới đi làm được không?”
“Nhận giấy chứng nhận kết hôn thì mới là vợ chồng, hôn lễ chỉ là một nghi thức thôi.”
Bố An Tử Dụ là An Tín Hiền từ trên lầu bước xuống, “Mới sáng sớm mà đã cãi nhau chuyện gì vậy?”
Hứa Lam nhanh chóng bổ nhào lên, kéo lấy An Tín Hiền, “Tín Hiền à, Tử Dụ đêm qua ra ngoài, cả đêm không về, ngày kết hôn sắp đến rồi, nếu như gây ra chuyện gì thì thể diện của nhà họ An ta biết giấu đi đâu?”
“Cái gì? Tử Dụ đêm qua không về nhà sao?” An Chính Hiền tức giận trợn trừng mắt nhìn An Tử Dụ.
“Bố, tối qua Tiểu Kiều không thoải mái, con đi đưa thuốc cho cậu ấy.” An Tử Dụ khẽ than thở, Hứa Lam này thật là lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào động tĩnh của cô ta.
Vừa nghe thấy là Vũ Tiểu Kiều thì sắc mặt của Hứa Lam và An Chính Hiền đều trở nên vui vẻ.
“Tử Dụ, con phải sớm nói là Tiểu Kiều chứ, dì cũng là lo lắng cho con, một cô gái như con ra ngoài cả đêm không về thì không tiện cho lắm.”
“Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì nhà chúng ta phải ăn nói với nhà họ Thẩm thế nào cơ chứ?”
Sau đó, Hứa Lam lại nói với An Tín Hiền, “Tín Hiền à, hay là để Tử Dụ và Thẩm Tinh Châu nhận giấy chứng nhận kết hôn đi, chỉ có khi nhận giấy kết hôn thì mới yên tâm được.”
“Tiểu Lam, hôm qua Tử Dụ cũng nói rồi, sau khi tổ chức hôn lễ xong thì đi nhận giấy kết hôn. Bây giờ không cần vội vàng nhận giấy chứng nhận kết hôn như vậy, dù sao hôn lễ còn hơn nửa tháng nữa là đến rồi, đến lúc đó hãy nhận giấy chứng nhận kết hôn đi.”
An Tín Hiền dịu dàng khuyên nhủ Hứa Lam, không ngờ rằng bà ta lập tức nổi điên lên.
“Sớm muộn cũng phải nhận giấy chứng nhận kết hôn, sớm một chút nhận giấy chứng nhận kết hôn thì sao? Hai bố con nhà ông cứ luôn một mực từ chối, có phải cảm thấy không hài lòng về họ hàng xa mà tôi tìm cho An Tử Dụ không, khinh thường chúng tôi đúng không?”
“Tiểu Lam, tôi không có ý đó.” An Tín Hiên vẻ mặt khổ sở nói.
“Nếu đã đồng ý kết hôn rồi thì tại sao không chịu đi nhận giấy chứng nhận kết hôn? Nói cho tôi biết lý do.” Hứa Lam vẫn không chịu buông tha.
An Tín Hiền khó xử nhìn An Tử Dụ, muốn nghe ý của cô.
“Có phải dì Lam cảm thấy con không đi nhận giấy chứng nhận kết hôn thì dì không yên tâm không?” An Tử Dụ nắm chặt cái túi ở trong tay, cô ta tức đến mức lồng ngực cảm thấy ngạt thở, nhưng ở trước mặt An Tín Hiền nên cô ta không tiện trút căm phẫn.
Hứa Lam nhìn An Tử Dụ, “Cái gì gọi là ta không yên tâm vậy? Ta cũng là vì muốn suy nghĩ cho hạnh phúc cả đời của con, làm gì có chuyện kết hôn mà không đi nhận giấy chứng nhận kết hôn chứ, thế còn coi là chuyện gì cơ chứ?”
“Lúc đầu bố con và dì cũng đi nhận giấy chứng nhận kết hôn trước, sau đó dì mới bước vào cửa.”
“Đúng vậy, dì suy nghĩ chu đáo, là do cháu còn trẻ suy nghĩ quá nông cạn. Dì lúc đó vì muốn thuận lợi bước vào cửa, không những đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, mà còn mang thai luôn cả em trai, hơn nữa còn sắp sinh nữa.”
“Con!”
Hứa Lam tức đến mức mắt trợn tròn lên, còn An Tử Dụ thì khẽ mỉm cười.
“Không phải là đi nhận giấy chứng nhận kết hôn sao, hôn con cũng đồng ý kết rồi, còn sợ nhận giấy chứng nhận kết hôn sao?”
Nói xong, An Tử Dụ sải bước lên đầu, “Con mệt rồi, con đi ngủ trước đây.”
“Tử Dụ à, con nói như vậy thì chính là đồng ý sao? Dì sẽ liên lạc với nhà họ Thẩm, bảo Thẩm Tinh Châu đến đây dẫn con đi làm giấy chứng nhận kết hôn.”
Sau lưng cô ta truyền đến giọng nói của Hứa Lam.
An Tử Dụ không hề quay đầu lại, cũng không lên tiếng, cô ta trở về phòng của mình, đóng cửa lại.
An Tử Dụ dựa người lên cửa, thở hổn hển, bên ngoài cửa thấp thoáng truyền đến giọng nói của bố cô ta và Hứa Lam.
“Tín Hiền, ông xem Tử Dụ, nó có thái độ gì vậy? Tuy tôi là mẹ kế, không phải là mẹ ruột của nó, nhưng cũng không thể đối xử với tôi như vậy chứ?”
“Tôi làm như vậy, cũng là vì muốn tốt cho nó. Nó cả đêm không về, nếu như ngộ ngỡ ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, không nói việc thể diện của chúng ra mất hết, nhưng cũng không tiện ăn nói với nhà họ Thẩm có đúng không?”
“Chỉ có khi nhanh chóng nhận giấy chứng nhận kết hôn thì mọi người chúng ta cũng bớt lo, cũng không cần cả ngày lo lắng cho nó.”
“Đúng, đúng, đúng, bà nói đều đúng hết.” An Tín Hiền buồn bực xua xua tay.
“Tử Dụ đã đồng ý rồi, bà cũng dừng lại một chút đi, tai tôi sắp bị bà làm cho đau hết cả rồi.”
“Tín Hiền à, tôi thật sự muốn tốt cho Tử Dụ, Tinh Châu nhìn lịch sự đẹp trai như vậy, ông cũng rất hài lòng có đúng không... Đi đâu tìm được mối hôn sự tốt như vậy chứ?”
“Đúng, đúng, đúng, tốt, tốt, tốt, bà muốn làm cái gì thì làm cái nấy.”
Bây giờ An Tín Hiền không dám không nghe theo Hứa Lam, nếu không bà cứ động một cái là khóc lóc làm loạn, lại dẫn con trai bỏ nhà ra đi, ông ta thật sự không chịu nổi nữa rồi.
Nhà họ An ông ta độc đinh mấy đời, bây giờ chỉ có một thằng con trai độc đinh, ông ta rất yêu thương thằng bé.
Bây giờ cả nhà họ An, chỉ cần Hứa Lam yêu cầu thì An Tín Hiền hầu như toàn đồng ý vô điều kiện.
Điều này cũng bao gồm cả hôn sự của An Tử Dụ, cho dù An Tín Hiền rất không hài lòng và đã tranh cãi với Hứa Lam mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả gì.
An Tín Hiền gõ cửa phòng của An Tử Dụ.
Rất lâu sau, An Tử Dụ mới mở cửa.
An Tín Hiền nhìn An Tử Dụ rất lâu, sau đó mới từ từ than thở một câu.
“Tử Dụ, bố....”
“Không sao, bố không cần nói gì hết.” An Tử Dụ ngay cả nhìn cũng không nhìn bố mình lấy một cái.
“Con đang oán trách bố sao?”
“Không có.”
Trong lòng An Tín Hiền khó chịu, ông ta nắm chặt lấy tay An Tử Dụ, “Bố cũng từng kiểm tra Thẩm Tinh Châu, thằng bé thực không tệ.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!