Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều đều vô cùng kinh ngạc.
Thế mà Đường Khải Hiên lại thật sự tìm đến tận cửa!
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng lật người đứng dậy, cô cầm áo ngủ lên đang định mặc lên người.
Nhưng bây giờ đã không kịp nữa rồi, giọng nói của Đường Khải Hiên đã xuất hiện ở bên ngoài cửa phòng ngủ.
“Tịch Thần Hạn, ra đây, cậu ngủ cái gì mà ngủ!”
Tịch Thần Hạn nhanh chóng kéo Vũ Tiểu Kiều quay trở lại, anh dùng chăn quấn chặt cô lại.
Tịch Thần Hạn rất tức giận, Đường Khải Hiên này làm phiền người khác đã không nói gì rồi, còn muốn xông vào phòng ngủ để nhìn hay sao?
“Sao anh ta lại vào được vậy? Anh ta có chìa khoá sao?” Vũ Tiểu Kiều vội vàng hỏi.
Nếu như để Đường Khải Hiên xông vào nhìn thấy bọn họ không mảnh vải che thân thì không phải là khiến bọn họ vô cùng xấu hổ hay sao?
“Cậu ấy biết mật khẩu cửa nhà của anh, xem ra phải đổi một cái mới rồi.”
Trước đây anh là người độc thân, còn Đường Khải Hiên mấy năm nay muốn đến nhà của anh thì có mật khẩu để mở cửa, tiện như nhà của anh ta vậy.
Tịch Thần Hạn nhanh chóng cầm áo ngủ lên khoác lên người, giữa eo dùng dây đai buộc lại, sau đó liền sải bước đi ra khỏi phòng ngủ, chặn lại Đường Khải Hiên say bí tỉ ở bên ngoài cửa phòng ngủ.
Đường Khải Hiên mở to mắt nhìn phía sau lưng Tịch Thần Hạn, “Sao cậu chậm chạp như vậy, đang làm gì vậy?”
Tịch Thần Hạn nhanh chóng đóng cửa phòng lại, ngăn chặn ánh mắt của Đường Khải Hiên, để tránh anh ta nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều ở trên giường.
Cảnh người phụ nữ của anh ở trên giường sao có thể để người đàn ông khác nhìn thấy.
“Cậu có mình làm cái gì chứ, đương nhiên là đang ngủ rồi.” Tịch Thần Hạn không vui quát lên nói.
Đường Khải Hiên lảo đảo một cái, sau đó anh ta liếc Tịch Thần Hạn, “Ngủ với ai vậy?”
“Cậu nói xem?” Tịch Thần Hạn nghiến răng.
“Để mình xem xem.” Đường Khải Hiên đẩy Tịch Thần Hạn ra.
“Cậu muốn xem cái gì vậy?” Tịch Thần Hạn trợn trừng mắt nhìn Đường Khải Hiên, “Sao cậu uống nhiều như vậy?”
“Mình muốn xem xem cậu ngủ với ai vậy?” Đường Khải Hiên bây giờ thật sự đã say rồi, ăn nói hoàn toàn không kiêng nể gì cả.
“Đương nhiên là Tiểu Kiều rồi!” Tịch Thần Hạn tức giận quát lên một tiếng.
“Mình không tin, để mình nhìn một cái.”
“Cậu uống say rồi.” Tịch Thần Hạn đỡ trán, anh chặn đứng cửa phòng ngủ lại.
“Mình không say! Để mình đi vào nhìn một cái, chỉ nhìn một cái thôi.”
“Trong đấy không có gì hay cả, đầu óc cậu không bình thường đúng không?” Tịch Thần Hạn định đánh người.
“Mình xác nhận một cái xem rốt cuộc là ai vậy?”
“Có phải cậu bị điên rồi không?” Tịch Thần Hạn kéo Đường Khải Hiên ra phòng khách.
“Bây giờ rất không tiện, cậu nhanh đi về đi.” Tịch Thần Hạn nói.
“Không tiện sao? Sao mà không tiện vậy?” Đường Khải Hiên vùng vẫy thoát ra khỏi bàn tay của Tịch Thần Hạn, anh ta lớn tiếng nói.
“Có cái gì không tiện vậy? Cho mình nhìn một cái thôi.”
“Cậu thật sự uống say rồi.”
“Mình không uống say.”
“Cậu đã đứng không vững rồi, còn nói mình không uống say.” Tịch Thần Hạn muốn cho Đường Khải Hiên một cú đấm để anh ta tỉnh rượu.
Đường Khải Hiên chỉ vào Tịch Thần Hạn, “Cậu có còn coi mình là bạn không? Mình nói mình không say thì chính là không say.”
“Được, được, được, cậu không say, mình say rồi.”
Đường Khải Hiên bật cười, một tay khoác lên vai của Tịch Thần Hạn, “Cậu uống say rồi sao? Tại sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy? Tâm trạng không vui sao?”
Tịch Thần Hạn đỡ trán, “Chúng ta uống thêm mấy ly đi.
“Được!” Đường Khải Hiên vui vẻ nhận lời ngay.
Tịch Thần Hạn kéo Đường Khải Hiên đến tủ rượu, ngay cả khi mở nắp chai rượu cũng không dám buông Đường Khải Hiên ra, chỉ sợ anh một khi không để ý thì Đường Khải Hiên sẽ chạy về phía phòng ngủ.
Quả nhiên, khi Tịch Thần Hạn lơ đễnh đi lấy ly rượu thì Đường Khải Hiên thật sự xông về phía phòng ngủ.
Tịch Thần Hạn như một mũi tên lao về phía trước kéo Đường Khải Hiên lại.
“Đủ rồi, mình đã nói là không tiện, sao cậu vẫn muốn vào đó vậy?”
Đường Khải Hiên lảo đảo một cái, anh ta ợ lên một cái, sau đó giọng nói khàn đặc nói.
“Mình vẫn luôn không tin Tiểu Kiều có thể nắm bắt được trái tim của cậu, khiến cậu để ý đến cô ấy như vậy?”
“Mình chỉ muốn xác nhận một chút, rốt cuộc người bên trong có phải là vợ chưa cưới của cậu-Vũ Tiểu Kiều hay không?”
“Mình đã nói rồi, là Tiểu Kiều, là Tiểu Kiều!” Tịch Thần Hạn tức giận quát lên nói.
Đường Khải Hiên chỉ vào Tịch Thần Hạn, “Tịch Thần Hạn, từ khi mình cởi chuồng quen biết cậu thì cậu chưa từng như vậy.”
“Lần nào mình gọi cậu thì cậu đều ra ngoài, bây giờ mình gọi cậu thì cậu lúc nào cũng có việc....
“Ngay cả năm đó Mục.....”
Lời nói của Đường Khải Hiên còn chưa nói xong đã bị tiếng quát của Tịch Thần Hạn cắt ngang.
“Cậu say rồi!”
“Mình không say!”
Tịch Thần Hạn kéo Đường Khải Hiên đi ra phía bên ngoài, “Cậu còn tiếp tục như vậy thì hãy đi ra khỏi đây.”
Đường Khải Hiên đẩy Tịch Thần Hạn ra, “Mình nói mình không say thì chính là không say.”
Tịch Thần Hạn không biết phải làm sao.
Anh hiểu Đường Khải Hiên, nếu như anh ta say thật thì sớm đã ngã nhào xuống bất tỉnh nhân sự, xem ra Đường Khải Hiên thật sự chưa say.
Đường Khải Hiên đẩy Tịch Thần Hạn ra đi thẳng lên tầng gác lửng ở trên lầu, Tịch Thần Hạn nhanh chóng đuổi theo kéo Đường Khải Hiên xuống.
Lần này Tịch Thần Hạn thực sự tức giận.
“Đừng có giẫm lên giới hạn của mình nữa.” Anh nghiến răng nói.
“Tại sao cậu không thể mình lên đó, có phải cậu vẫn chưa buông bỏ được hay không? Tịch Thần Hạn, cậu lừa được bản thân mình, nhưng cậu không lừa được mình.”
“Im miệng!”
“Tại sao mình phải im miệng vậy? Mình nói sai rồi sao?”
“Đủ rồi Đường Khải Hiên, đừng để mình nổi giận với cậu.” Sự nhẫn nại của Tịch Thần Hạn đã đứng trước bờ vực sụp đổ.
Đường Khải Hiên đột nhiên bật cười, “Xem ra vẫn là như cũ, mỗi lần nhắc đến cô ta thì cậu sẽ nổi giận!”
“Xem ra cậu vẫn chưa buông bỏ được....”
Khi Tịch Thần Hạn giơ nắm đấm lên định đấm cho anh ta một cái thì Đường Khải Hiên lại lảo đảo một cái, anh ta lấy chai rượu đưa cho Tịch Thần Hạn.
“Không phải nói là uống hai ly với mình sao? Uống đi.”
Tịch Thần Hạn nghiến răng, anh biết bây giờ chắc chắn là do tâm trạng của Đường Khải Hiên không vui, nên mới chạy đến mượn rượu nổi điên như vậy.
Tịch Thần Hạn rót hai ly, một ly đưa cho Đường Khải Hiên, một ly ngẩng đầu uống cạn.
Đường Khải Hiên nhìn chằm chằm vào Tịch Thần Hạn, sau đó cũng ngẩng đầu uống cạn.
Tịch Thần Hạn tiếp tục rót rượu.
Hai người lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào nhau, sau đó ngẩng đầu uống cạn.
Sau khi uống xong mấy ly rượu, thế mà Đường Khải Hiên vẫn đứng được, không ngã xuống giống như dự đoán của Tịch Thần Hạn.
Rốt cuộc Đường Khải Hiên của hôm nay làm sao vậy?
Tịch Thần Hạn có chút không thể lý giải được, “Có phải hôm nay cậu xảy ra chuyện gì đúng không?”
Đường Khải Hiên cười haha một tiếng, “Mình có thể có chuyện gì chứ?”
“Không phải xảy ra sự cố y tế gì chứ?” Tịch Thần Hạn nghi hoặc hỏi.
Đường Khải Hiên suýt nữa nôn rượu đã uống vào ra ngoài, “Sao cậu có phẩm chất đạo đức giống ông cụ nhà mình thế, có thể có chút tin tưởng vào mình được không?”
“Vậy rốt cuộc hôm nay cậu làm sao vậy?” Tịch Thần Hạn có chút lo lắng.
Đường Khải Hiên lại tự mình rót một ly rượu, anh ta ngẩng đầu uống cạn, “Không sao cả.”
Tịch Thần Hạn liếc nhìn Đường Khải Hiêm rất lâu, thấy anh ta thực sự không muốn nói thì anh chỉ có thể uống rượu với anh ta.
Nhưng theo lý mà nói, Tịch Thần Hạn hiểu rõ tửu lượng của Đường Khải Hiên, nếu như giống như bình thường thì anh ta sớm đã bất tỉnh nhân sự rồi, sao hôm nay lại có thể uống giỏi như vậy?
Uống hết một chai rượu vang, rượu từ từ ngấm, Đường Khải Hiên xiêu vẹo ngã gục lên quầy rượu bên cạnh tủ rượu, trong miệng lẩm bẩm, không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Nhưng Tịch Thần Hạn nghe rõ một cái tên.
An Tử Dụ sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!