Vũ Tiểu Kiều đứng ở bãi đỗ xe của Ngự Hải Long Loan.
Cô đứng đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được xe của Cung Cảnh Hào từ từ lái vào bãi đỗ xe.
Cung Cảnh Hào xuống xe, nhìn thấy dáng người xinh đẹp của cô đứng ở chỗ không xa, đột nhiên anh ta ngưng bước chân lại.
Qua mấy giây sau, Cung Cảnh Hào mới từ từ có phản ứng.
Anh ta há miệng ra, giống như muốn nói cái gì đó, cuối cùng anh ta chốt xe lại, giả vờ không nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều, khi anh ta đang định quay người rời đi thì sau lưng truyền đến giọng nói của Vũ Tiểu Kiều.
“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Cung Cảnh Hào dừng bước chân lại, dáng người của anh ta cao lớn, thẳng tắp, nhưng lại không hề quay đầu lại.
Vũ Tiểu Kiều từ từ bước đến.
Chiều cao của anh ta thực sự quá cao, cao tương đương với Tịch Thần Hạn, cô cần ngẩng đầu lên để nhìn anh ta.
Vũ Tiểu Kiều do dự rất lâu, nhưng vẫn không thể nào cất ra thành tiếng.
Cung Cảnh Hào đợi có chút mất kiên nhẫn, “Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”
“Tôi muốn nói....” Giọng nói của cô rất nhỏ, “Có phải anh biết một số chuyện liên quan đến Tịch Thần Hạn không?”
Cung Cảnh Hào ngẩng đầu cười khẩy, “Hai người sắp kết hôn rồi, chuyện mà cô muốn biết về anh ta không phải là nên đi hỏi anh ta sao?”
“Tôi....”
Cung Cảnh Hào quay đầu lại, anh mắt vừa buồn cười vừa châm biếng, “Sao nào? Anh ta không chịu nói cho cô biết sao? Có chuyện che giấu cô sao?”
“Như vậy xem ra, tình cảm của hai người cũng rất bình thường, không hề khiến người khác ngưỡng mộ như vẻ bề ngoài.”
“Không phải đâu! Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, thật sự rất tốt, hơn nữa tôi cũng rất hạnh phúc.” Cô kiên định nói.
“Vậy cô muốn hỏi cái gì? Là do bản thân cô không có lòng tin, hay là không có lòng tin đối với anh ta vậy?”
Cung Cảnh Hào hỏi khiến Vũ Tiểu Kiều ngớ người ra, nhất thời khó trả lời được.
Cô thực sự không có lòng tin vào chính bản thân mình.
Hơn nữa câu nói “vật thay thế” của Bạch Lạc Băng cứ luôn ở trong đầu cô, vướng mắc không tiêu tan.
Giống như giọng nói của ma quỷ quanh quẩn bên tai cô, cứ luôn giày vò thần kinh nhạy cảm của cô.
Vật thay thế?
Đây là cảnh ngộ mà không người phụ nữ nào muốn rơi vào.
Cung Cung Hào vốn muốn châm biếng thêm mấy câu, bởi vì anh ta nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều thì cảm thấy rất không vui.
Đặc biệt là khi cô nói cô rất hạnh phúc, khiến anh ta cảm thấy không vui đến mức chỉ muốn phá hoại, huỷ hoại luôn ở nụ cười không che giấu được trong khoé mắt cô.
Nhưng bây giờ nhìn thấy sự do dự và mơ màng thấp thoáng trong đáy mắt cô thì trong lòng anh ta lại cảm thấy không nỡ.
Cuối cùng, trong lòng anh ta khẽ than thở một tiếng, giọng lại dịu lại một chút nói.
“Rốt cuộc cô muốn hỏi chuyện gì?”
“Người phụ nữ kia....” Cô khẽ lên tiếng, “Anh có biết không?”
Mi tâm của Cung Cảnh Hào đột nhiên chau lại, “Có người nói với cô chuyện gì sao?”
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu, “Không có, chỉ là sớm đã có cảm giác, cảm giác sẽ có một người như vậy tồn tại.”
Cung Cảnh Hào cười chế giếu một tiếng, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn lên trần nhà đen kịt ở bãi đỗ xe, “Người phụ nữ nào vậy? Tôi không biết.”
“Anh nhất định biết, nếu không sẽ không luôn nhắc lại với tôi những lời như anh ấy vốn không yêu tôi, chỉ là muốn trêu đùa tôi.”
Cung Cảnh Hào cúi đầu xuống nhìn Vũ Tiểu Kiều, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, “Vậy thì bây giờ cô vẫn cảm thấy hạnh phúc sao?”
Vũ Tiểu Kiều ngớ người ra, sau đó gật đầu.
“Tôi rất yêu anh ấy, là thật lòng.”
Cung Cảnh Hào lập tức cảm thấy trái tim trở nên đau đớn, đó là sự đau đớn không nói ra được, nhìn thì không có gì là đau cả, nhưng thật ra là đau thấu tim, mãi mà không tan biến.
“Nếu đã yêu anh ta thì đừng hỏi cái gì nữa.”
“Nhưng tôi.....” Cô thật sự cảm thấy rất sợ hãi.
Sợ hãi bản thân mình chỉ là vật thay thế, nếu như có một ngày chủ nhân chính thức quay trở về thì tất cả những thứ đang có bây giờ sẽ trở về y như cũ.
“Tôi có thể không cần cái gì hết, chỉ duy nhất là anh ấy thì không được.” Hốc mắt cô dần dần đỏ ửng lên.
Cung Cảnh Hào nhìn những giọt nước mắt thấp thoáng trong đáy mắt cô, anh ta có một khoảng khắc rất muốn giúp cô lau đi nó.
“Đừng ngốc nữa! Trên thế giới này, không có tình yêu nào thật sự đơn thuần!” Cung Cảnh Hào khinh thường nói.
Vũ Tiểu Kiều từ từ cụp hai hàng lông mi dài của mình xuống, “Xem ra là thật sự có rồi.”
“Tôi không nói gì hết, cô đừng suy nghĩ lung tung, hai người sắp kết hôn rồi, tuy tôi không hy vọng nhìn thấy cô vui vẻ, nhưng vẫn muốn chúc phúc một tiếng.”
Cung Cảnh Hào đột nhiên quay người, sải bước rời đi.
Đột nhiên, anh ta lại dừng bước chân lại, không hề quay đầu lại mà hỏi một câu, “Cô và anh ta ở bên nhau có vui vẻ không?”
Cung Cảnh Hào đợi rất lâu, Vũ Tiểu Kiều mới khẽ lên tiếng.
“Vui vẻ.”
Tuy giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, nhưng lại rất kiên định.
Cung Cảnh Hào ngẩng đầu mỉm cười, “Vui vẻ thì tốt.”
Cung Cảnh Hào bước chân đi nhanh hơn, lộ ra mùi vị của sự chạy trốn.
Anh ta cũng không biết anh ta đang chạy trốn cái gì, anh ta chỉ muốn nhanh chóng cách xa những nơi có Vũ Tiểu Kiều một chút, như vậy anh ta mới có thể có không gian hô hấp.
Anh ta vừa lên lầu vừa lấy điện thoại ra.
Anh ta lắp định vị và thiết bị nghe trộm vào điện thoại của Vũ Phi Phi, phát hiện có bản ghi âm gửi đến, anh ta nhanh chóng mở lên để nghe.
“Người phụ nữ đáng chết không an phận này, lại đi gặp gặp Bạch Lạc Băng.”
Cung Cảnh Hào nắm chặt điện thoại, anh ta lại nhanh chóng quay người xuống lầu, lái xe lao vùn vụt đến vị trí hiện tại của Vũ Phi Phi.
Anh ta cũng cũng không biết mình muốn làm cái gì.
Anh ta vẫn luôn hỏi bản thân mình, rõ ràng anh ta muốn huỷ hoại tất cả những gì mà Vũ Tiểu Kiều bây giờ đang có.
Bởi vì khi anh ta nhìn thấy cô vui vẻ thì anh ta sẽ cảm thấy không sảng khoái, nhưng tại sao anh ta hết lần này đến lần khác làm ra những hành động bất thường?
Anh ta cũng không biết, chuyện này hoàn toàn không phù hợp với bản tính của anh ta, nhưng anh ta lại không tìm được giải thích hợp lý.
Cho đến khi anh ta lái xe đến đầu hẻm mà Vũ Phi Phi đang ở đó, anh ta liền nhìn thấy Vũ Phi Phi đang gửi ảnh trong điện thoại của cô ta cho Bạch Lạc Băng.
Anh ta không hề suy nghĩ gì, xông qua đó cướp lấy điện thoại của Vũ Phi Phi và Bạch Lạc Băng.
Hai bọn họ lúc đó quá tập trung gửi ảnh, đột nhiên từ trong bóng tối có một bóng người cao lớn xông ra, doạ cho hai bọn họ kêu thất thanh lên.
“A........”
“Cung Cảnh Hào, hoá ra là anh!” Bạch Lạc Băng tức giận quát lên.
“Hai người đang làm gì vậy?” Cung Cảnh Hào nhanh chóng xoá tất cả những bức ảnh đó đi, sau đó hung hăng ném điện thoại của bọn họ xuống đất.
“Bây giờ em muốn hỏi lại anh, anh đang làm cái gì vậy?” Bạch Lạc Băng tức giận đến mức không thể kiểm soát được.
Cơ hội phá huỷ Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn tốt như vậy lại bị Cung Cảnh Hào phá hoại.
“Tôi không cho phép hai người làm như vậy!” Cung Cảnh Hào tức giận nói.
“Tại sao? Tại sao anh lại ngăn cản hết lần này đến lần khác vậy? Rốt cuộc anh làm sao vậy?” Sự chất vấn của Bạch Lạc Băng lại một lần nữa khiến Cung Cảnh Hào ngớ người ra.
Anh ta thật sự không biết.
“Quả nhiên là anh thích Vũ Tiểu Kiều có đúng không?”
“Không phải!” Cung Cảnh Hào nghĩ cũng nghĩ liền phủ nhận.
Bạch Lạc Băng cười chế giễu, “Anh quá là ngốc Cung Cảnh Hào, cô ta có biết anh làm những chuyện này không? Đừng tưởng rằng em không biết tại sao anh cố ý công khai đang hẹn hò với Vũ Phi Phi.”
“Đây là chuyện của tôi, không đến lượt cô nói chen mồm vào.”
Cung Cảnh Hào bóp lấy cổ của Bạch Lạc Băng, “Tôi hết lần này đến lần khác tha cho cô, cô tưởng rằng cô hết lần này đến lần khác có thể chà đạp giới hạn của tôi sao?”
Bạch Lạc Băng bị Cung Cảnh Hào bóp cổ đến ngạt thở.
Đây đã không phải là lần đầu tiên Cung Cảnh Hào bóp cổ cô ta rồi.
Hơn nữa lần này, Cung Cảnh Hào hoàn toàn có khí thế muốn bóp chết cô ta.
Bạch Lạc Băng bị doạ cho sợ hãi, cô ta không ngừng khua hai tay vùng vẫy, cầu cứu Vũ Phi Phi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!