Bạch Lạc Băng đẩy cửa cửa hàng váy cưới ra, sắc mặt của cô ta lập tức trở nên xám xịt.
Cô ta tìm thấy Vũ Tiểu Kiều đang ngồi ở khu vực uống trà, cô ta sải bước xông đến.
“Vũ Tiểu Kiều, cô đang chế giễu tôi!”
Vũ Tiểu Kiều từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô tĩnh lặng như nước.
Bây giờ cả khu uống trà chỉ có một mình Vũ Tiểu Kiều, Tịch Thần Hạn ở phòng nghỉ ngơi ở phía trong cùng.
Tịch Thần Hạn có thể thông qua cửa kính đặc biệt nhìn thấy rõ tất cả mọi thứ trong phòng uống trà.
Còn người bên ngoài lại không nhìn thấy người ở bên trong phòng nghỉ ngơi.
Bạch Lạc Băng tưởng rằng chỉ có một mình Vũ Tiểu Kiều nên dáng vẻ kiêu ngạo của cô ta dâng cao.
“Chế giễu tôi, có phải cô rất đắc ý không? Không phải cô cũng một mình đến xem váy cưới sao?”
“Sao cậu Thần không đi cùng cô vậy?” Bạch Lạc Băng cười chế giễu, “Chỉ dựa vào cô mà cũng muốn ngồi vững vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Tịch hay sao?”
“Cô phá hỏng hôn lễ của tôi và Nhất Hàng, sao cô có thể độc ác như vậy?”
Vũ Tiểu Kiều dựa người lên ghế sofa, giọng nói không cao không thấp nói, “Tôi không hề biết tôi đã làm cái gì vậy?”
Cô đã đoán được, có lẽ việc hôn lễ của Tô Nhất Hàng và Bạch Lạc Băng bị huỷ bỏ là do Tịch Thần Hạn ra tay.
Người đàn ông có lòng dạ xấu xa này, hễ người nào chọc giận anh thì đều không có kết cục tốt đẹp gì.
Hoàn cảnh bây giờ của Bạch Lạc Băng chỉ sợ rằng mới chỉ là bắt đầu.
Bạch Lạc Băng lớn tiếng cười khẩy, “Haha, cô thế mà lại còn có thể giả vờ vô tội, không biết mình đã làm cái gì?”
“Sao cô có thể biết cách diễn giả vờ yếu đuối ở trước mặt nhưng sau lưng lại ngầm ngầm hại người như vậy, chẳng trách, Nhất Hàng từ đầu đến cuối vẫn không thể nào quên được cô.”
“Ngay cả cậu Thần, cũng bị cô nắm chắc trong tay, thủ đoạn của cô rất cao siêu!”
“Cô tìm tôi chính là để nói mấy lời khó nghe như vậy sao?” Vũ Tiểu Kiều thờ ơ với cô ta, không hề tức giận.
Tịch Thần Hạn nói đúng, không cần để trong lòng bất kỳ sự tức giận nào mà người thất bại thể hiện ra.
Người thắng lợi phải có sự quyết đoán thờ ơ đối xử với mọi việc thì mới có thể có tư cách tận hưởng những vinh quang thắng lợi.
Bạch Lạc Băng hất đổ cốc trà ở trên bàn, cốc trà rơi trên đất, phát ra âm thanh đổ vỡ chói tai, mảnh thuỷ tinh bắn tung toé ở dưới đất.
Mi tâm của Vũ Tiểu Kiều chau lại.
“Vũ Tiểu Kiều, đều là vì mày, nếu không phải vì mày thì sao Nhất Hàng lại từ hôn tao!”
“Nhất Hàng từ hôn cô không có bất kỳ liên quan gì với tôi, đến tận bây giờ, cô vẫn không biết cô sai ở đâu sao?”
“Vậy thì thật sự rất đáng buồn.”
Vũ Tiểu Kiều đứng dậy, ánh mắt sáng nhọn trợn trừng mắt nhìn Bạch Lạc Băng. Sự căm hận Bạch Lạc Băng từ trước đến nay ở trong lòng cô cũng từ từ hội tụ lại.
“Sự nhẫn nhịn nhượng bộ của tôi đối với cô từ khi bắt đầu không phải là do tôi sợ cô, còn có, từ trước đến nay tôi và Nhất Hàng không có gì hết.”
“Là do cô không có cảm giác an toàn, vẫn cứ luôn tưởng tượng ra mọi chuyện.”
Ánh mắt căm hận của Bạch Lạc Băng từ từ ngưng tụ lại thành một chùm sáng sắc nhọn như dao.
“Vũ Tiểu Kiều, mày sẽ không thực hiện được mong muốn của mày đâu, hôn lễ của tao không được tổ chức, vậy thì hôn lễ của mày cũng đừng hòng tổ chức thành công được.”
“Tôi còn chưa đến lượt cô nguyền rủa.” Vũ Tiểu Kiều quát lên nói.
Bạch Lạc Băng ngẩng đầu ưỡn lưng lên nhìn váy cưới trắng tinh như tuyết ở trong cửa hàng váy cưới, “Cảm giác tự mình đến xem váy cưới như thế nào vậy?”
“Mày tưởng rằng cậu Thần sẽ thực sự muốn cưới mày sao? Còn không phải là nhìn thấy thân phận con gái thị trưởng của mày có một chút giá trị lợi dụng sao?”
“Vũ Tiểu Kiều, tao không tin, chỉ dựa vào mày mà cũng được cậu Thần nhìn trúng.”
Bạch Lạc Băng ra sức hét lên, hình tượng tiểu thư mà bình thường cô ta ra sức duy trì, bây giờ đã hoàn toàn biến mất.
Vũ Tiểu Kiều thấy Bạch Lạc Băng tức giận như vậy thì khẽ cong môi lên, từ từ mỉm cười.
“Cô sai rồi, hôm nay chính là do Thần Hạn đi cùng tôi, anh ấy cùng tôi đến thử váy cưới được đặt may sẵn.”
Hạnh phúc của Vũ Tiểu Kiều cô còn chưa đến lượt Bạch Lạc Băng tuỳ tiện mỉa mai và sỉ nhục.
Đúng lúc này, Tịch Thần Hạn từ phòng nghỉ ngơi ở phía trong đẩy cửa bước ra.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh đảo qua Bạch Lạc Băng một cái.
“Hoá ra, vợ chưa cưới của tôi bị người khác đối xử tệ hại như vậy.”
Bạch Lạc Băng đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt cô ta lập tức trở nên trắng bệch.
Cô ta tuyệt đối không ngờ rằng, Tịch Thần Hạn sẽ ở đây. Càng không thể ngờ rằng, Tịch Thần Hạn sẽ nghe thấy tất cả những lời cô ta nói.
Tịch Thần Hạn có thân phận gì chứ, ngay cả bố của Bạch Lạc Băng gặp Tịch Thần Hạn cũng phải cúi đầu khom lưng.
“Cậu Thần....”
Bạch Lạc Băng đột nhiên lùi về phía sau một bước.
Sắc mặt của Tịch Thần Hạn dần dần trở nên lạnh lùng, “Vốn không có bằng chứng gì, bây giờ coi như là vừa hay có bằng chứng, không tôn trọng người phụ nữ của tôi chính là không tôn trọng tôi.”
Bạch Lạc Băng nhanh chóng lắc đầu, “Cậu Thần....anh hiểu lầm rồi, tôi, tôi....tôi chỉ tìm Tiểu Kiều nói vài câu mà thôi.”
“Nhà họ Bạch đúng không, haha....” Khoé miệng Tịch Thần Hạn cong lên, nở một nụ cười nham hiểm.
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy nụ cười như vậy của anh thì trái tim của cô cũng co chặt lại.
Nụ cười như vậy xuất hiện trên mặt của Tịch Thần Hạn, có lẽ là không có chuyện gì tốt đẹp.
Bạch Lạc Băng lập tức muốn khóc, “Cậu Thần....tôi, tôi....tôi, tôi....không có mà cậu Thần, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi.”
Cả thành phố Kinh Hoa không ai không biết, đắc tội với cậu Thần của nhà họ Tịch thì chính là bị sự tấn công từ nhiều phía của cả thành phố Kinh Hoa.
Tào Xuyên của nhà họ Tào trước đó chính là một ví dụ tốt nhất.
Tuy sau này không biết tại sao Tịch Thần Hạn lại thu tay, nhưng việc làm ăn của nhà họ Tào đã xuống dốc không phanh, gia thế không lớn mạnh như trước, công ty mấy lần đứng trước nguy cơ phá sản.
“Sai? Sai sao? Sai ở đâu?” Giọng nói của Tịch Thần Hạn cất cao lên, dáng vẻ nghi hoặc không lý giải nổi.
Bạch Lạc Băng hít từng hơi dài, cô ta nhìn sang Vũ Tiểu Kiều, lại quay sang nhìn Tịch Thần Hạn, giọng nói cứng đờ phát ra từ cổ họng.
“Tôi, tôi....tôi không nên lớn tiếng nói chuyện với Tiểu Kiều.....không nên buông lời sỉ nhục...tôi không nên...lúc nào cũng nhắm vào cô ấy...”
Vũ Tiểu Kiều nhìn dáng vẻ muốn khóc của Bạch Lạc Băng thì trong lòng rất hả giận.
Bao nhiêu năm như vậy, cô luôn bị Bạch Lạc Băng giẫm đạp, cuối cùng cũng đến lúc cô có thể phản kích rồi.
Nhưng Tịch Thần Hạn chiều chuộng cô như vậy, khiến cảm giác ngầm cảm thấy sảng khoái này dễ dàng bị cảm giác hạnh phúc bao phủ.
“Còn gì nữa?” Giọng nói của Tịch Thần Hạn tiếp tục cất cao lên, lộ ra sự áp lực bức ép người khác.
“Còn....còn...”
Toàn thân Bạch Lạc Băng đã run lẩy bẩy,
“Thật sự không có gì nữa cậu Thần, tôi chỉ là đố kỵ cô ấy....tôi biết tôi sai rồi, tha cho tôi đi cậu Thần, tôi sẽ không như vậy nữa....”
“Còn gì nữa?”
“Thật sự không có gì nữa cậu Thần.”
“Không đúng! Vẫn còn! Có cần tôi nhắc nhở cho cô biết không? Ví dụ....”
Tịch Thần Hạn kéo dài giọng nói, ánh mắt trong khoé mắt anh giống như một con dao sắc nhọn, từ giữa môi và răng anh lạnh lùng thốt ra hai chữ.
“Thuốc ngủ.”
Bạch Lạc Băng lập tức mềm nhũn cả chân lại, cô ta suýt nữa ngã xuống đất, “Đúng, đúng.....đó là do Vũ Phi Phi làm, không liên quan đến tôi....”
“Nói thật đi!!!”
Tịch Thần Hạn tức giận quát lên một câu.
Bạch Lạc Băng đã bị doạ đến mức ngạt thở, cô ta nghẹn ngào một tiếng, sau đó khóc thành tiếng.
“Tôi là do bị quỷ ám thưa cậu Thần, không phải tôi cố ý đâu....tôi thật sự sai rồi....”
“Sai ở đâu?” Tịch Thần Hạn vẫn hùng hổ bức người hỏi.
“Tôi, tôi....tôi sai ở, không nên bỏ thuốc ngủ....suýt nữa hại chết Tiểu Kiều.”
“Hức hức...”
Vũ Tiểu Kiều vẫn khó tránh khỏi bị kinh ngạc, quả nhiên là Bạch Lạc Băng!
Trước đó cô vẫn không chịu nói ra chuyện này, cũng không tìm Bạch Lạc Băng đối chất ngay tại mặt, chính là vì không muốn liên luỵ đến Tô Nhất Hàng.
Còn bây giờ Tô Nhất Hàng và Bạch Lạc Băng đã huỷ hôn, cũng coi như không có quan hệ gì với Tô Nhất Hàng nữa.
“Được! Rất tốt!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!