Tịch Thần Hạn dẫn Vũ Tiểu Kiều đến cửa hàng váy cưới.
Đây là cửa hàng váy cưới cao cấp nhất thành phố Kinh Hoa, bao nhiêu nhà quyền thế quý tộc đều đến đây đặt mua và lựa chọn váy cưới.
Tịch Thần Hạn dẫn Vũ Tiểu Kiều đến đây không lựa chọn xem váy cưới trong cửa hàng.
Anh vừa bước vào cửa thì liền có nhân viên cửa hàng đi ra nghênh đón bọn họ vào bên trong, sau đó bọn họ đẩy một cánh cửa vô cùng to ra.
Đám nhân viên trong cửa hàng cung kính và có phép tắc đứng dọc hai bên.
Vẻ đẹp rực rỡ tràn ngập trong căn phòng lập tức lọt vào trong tầm mắt của cô.
Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc đứng ngớ người ở cửa.
Ánh sáng ở bên ngoài cửa sổ hoà lẫn ánh đèn tuyệt đẹp ở bên trong căn phòng và chiếu lên một bộ váy cưới màu trắng, toả ra một vùng ánh sáng lấp lánh rực rỡ.
Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc không thôi, chiếc váy cưới màu trắng đó, trắng như tuyết, vừa tôn quý lại vừa xa hoa, giống như đoá hoa sen tuyết liên mọc ở trên núi băng, ngay cả thần thánh cũng không dám lại gần.
Tịch Thần Hạn nắm chặt tay cô, “Thích không?”
“Tặng....tặng cho em sao?” Vũ Tiểu Kiều trợn trừng đôi mắt to của mình lên.
“Nếu không em tưởng rằng thế nào?” Tịch Thần Hạn hơi hơi mỉm cười, “Thay nó vào, mặc cho anh xem.”
Vũ Tiểu Kiều có chút căng thẳng, lòng bàn tay cô toát ra một lớp mồ hôi.
Nhân viên cửa hàng nhanh chóng cung kính vây quanh bên người Vũ Tiểu Kiều, có người dẫn cô đến phòng thử đồ, có người dè dặt cởi chiếc váy cưới từ trên con ma-nơ-canh xuống.
Khi Vũ Tiểu Kiều thay xong váy cưới từ trong phòng thử đồ bước ra thì Tịch Thần Hạn hết sức chấn động.
Qua mấy giây sau, trong đáy mắt anh xoẹt qua một tia kinh ngạc.
“Đẹp quá.” Anh buột miệng khen ngợi nói.
Vũ Tiểu Kiều xấu hổ đỏ bừng mặt lên, “Cô Vũ mặc bộ váy cưới này, quả thật quá là đẹp.”
“Giống như tiên nữ hạ phàm vậy.”
“Cô Vũ mặc bộ váy cưới này rất vừa vặn.”
Vũ Tiểu Kiều cũng phát hiện cô mặc bộ váy cưới này vô cùng vừa vặn với cô, cho dù kích thước hay là kích cỡ thì đều giống như là may theo số đo của cô vậy.
“Thích không?” Tịch Thần Hạn mỉm cười nhìn cô, ánh mắt đó của anh giống như đem cô dìm vào trong ánh mắt của anh vậy.
“Thực sự rất xinh đẹp, em rất thích.” Cô cũng nở nụ cười.
Anh từ từ đi về phía cô, vạt váy xoè ra kia giống như bông hoa sen trắng đàn nở rộ, hoàn toàn bao phủ cô vào trong nhuỵ hoa xinh đẹp nhất.
“Váy cưới do đích thân anh đặt may cho em đương nhiên phải đẹp nhất rồi.” Tịch Thần Hạn đưa tay lên dịu dàng vuốt ve khuôn mặt tinh tế của cô.
“Đặt may riêng cho em sao?”
Cô không hề nhớ anh từng hỏi số đo của cô, thế mà anh có thể nắm rõ được tất cả số đo của cô như vậy.
“Em thật sự có thể mặc chiếc váy cưới đẹp như vậy sao?” Vẻ mặt cô tràn ngập tình cảm nhìn anh.
“Đương nhiên có thể, người phụ nữ của Tịch Thần Hạn anh chính là cô dâu xinh đẹp nhất.”
“Anh từng nói phải để em làm người phụ nữ được tất cả mọi người đều ngưỡng mộ.”
Đây quả thật là lời tỏ tình khiến người khác ngưỡng mộ nhất.
Vũ Tiểu Kiều bổ nhào vào trong lòng của Tịch Thần Hạn, ôm chặt lấy anh.
Cô cảm động đến mức nước mắt nóng hổi dưng dưng trong khoé mắt, “Em đợi ngày này rất lâu rất lâu rồi.....”
Tịch Thần Hạn bật cười thành tiếng, anh dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô, “Cô bé ngốc, khóc cái gì chứ?”
“Không khóc, không khóc.” Cô dùng sức khịt khịt mũi, không ngừng lắc đầu.
“Món quà này là món quà tốt nhất mà đời này em nhận được.”
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy bản thân mình bây giờ quả thật là quá hạnh phúc.
Nếu như hạnh phúc này bắt buộc phải dùng cái gì đó để đánh đổi thì cô đồng ý dùng mạng sống còn lại để đổi lấy sự vĩnh viễn của bây giờ.
Phía Vũ Tiểu Kiều đang hạnh phúc chuẩn bị hôn lễ thì phía Bạch Lạc Băng lại rơi vào cảnh bi thảm tối tăm.
Mấy ngày nay, tin tức cô ta bị từ hôn đã lan truyền ra cả thành phố Kinh Hoa.
Bạc Lạc Băng trở thành người nối tiếp Vũ Phi Phi, trở thành trò hề tiếp theo của thành phố Kinh Hoa.
Bạch Lạc Băng vẫn luôn liên lạc với Tô Nhất Hàng, nhưng không ngờ rằng anh ta lại từ chối như vậy, không nể tình một chút nào, mỗi lần cô ta gọi điện thoại thì đều tắt máy.
“Tô Nhất Hàng!”
Bạch Lạc Băng gào thét, hai mắt đỏ rực lên.
Cô ta cầm áo khoác lên đi ra ngoài, cô ta muốn tìm Tô Nhất Hàng để tranh luận ngay trước mặt, nhưng cô ta còn chưa đi ra khỏi cửa thì bố cô ta gọi điện đến.
“Lạc Băng, tin tức của nhà họ Tô là chuyện gì vậy? Rốt cuộc giữa con và thằng nhóc Tô Nhất Hàng đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe thấy sự chất vấn của bố thì Bạch Lạc Băng cảm thấy vô cùng ấm ức.
Cô ta cũng không biết rốt cuộc Tô Nhất Hàng phát điên cái gì không biết, “Bố, con cũng không biết lý do, bây giờ con không gọi được cho anh ấy, con đang định tìm anh ấy để hỏi rõ.”
“Con cũng không biết sao?” Nhà họ Tô tưởng nhà họ Bạch chúng ta dễ bắt nạt sao?”
“Lạc Băng, con tạm thời không cần đi tìm nó, phóng viên ở bên ngoài đang nhìn chằm chằm vào chuyện này, con gọi điện hỏi lão hồ ly nhà họ Tô rồi hãy nói.”
Bạch Lạc Băng sốt ruột, “Bố, con không thể cứ không rõ ràng như vậy mà bị từ hôn được. Con phải tìm Tô Nhất Hàng hỏi rõ lý do.”
“Con yên tâm, bố sẽ không để con gái của bố bị ấm ức, Tô Nhất Hàng dám làm như vậy thì phải có dũng khí chịu hậu quả.” Bạch Trấn Hải lạnh lùng nói xong liền ngắt điện thoại.
Đúng như Bạch Trấn Hải nói, bây giờ tin đồn đã lan truyền đi khắp nơi, có người đoán là do chuyện làm ăn giữa nhà họ Tô và nhà họ Bạch xảy ra vấn đề, cũng có người đoán là do tính cách của Bạch Lạc Băng quá kiêu ngạo khiến Tô Nhất Hàng thực sự không chịu nổi.
Thậm chí có tin đồn nói Bạch Lạc Băng làm chuyện có lỗi với Tô Nhất Hàng, cho nên mới bị từ hôn.
Tóm lại, Tô Nhất Hàng hình như không bị suy đoán có mặt xấu gì không tốt.
Có thể là do anh ta từ trước đến nay luôn có hình tượng công tử dịu dàng, khiến những người hóng hớt khó mà nghĩ đến anh ta có thể làm ra chuyện gì không tốt.
Nhưng dư luận hình như chỉ nghiêng về một phía khiến Bạch Lạc Băng càng tức giận đến mức không thể kiểm soát được, cô ta đập thẳng máy tính để trút căm phẫn.
Tuy nhiên, còn chưa đợi đợt sóng này qua đi thì trên mạng lại bùng ra một tin tức khác áp đảo hơn.
Bạch Lạc Băng ở trường học suýt chút nữa dùng thuốc ngủ hại chết bạn học.
Trong tin tức không đề cập đến tên bạn học đó là ai, cũng không nói nguyên nhân cụ thể là gì.
Đông đảo dân mạng lại càng suy đoán hơn về nhân phẩm của Bạch Lạc Băng.
Không ai ngờ rằng Bạch Lạc Băng được xưng là tiểu thư số một của thành phố Kinh Hoa lại có thể ngấm ngầm làm ra chuyện hãm hại mạng người như vậy.
Bạch Lạc Băng hoàn toàn xong đời.
Sau này làm sao cô ta còn chỗ đứng chân ở thành phố Kinh Hoa nữa.
Là ai? Muốn hại chết cô ta?
Rốt cuộc người đứng sau này là ai?
Bạch Lạc Băng sợ hãi đến mức trợn trừng mắt lên, cô ta cũng được coi là hiểu Cung Cảnh Hào, anh ta chỉ công khai ra trận, tuyệt đối không làm ra những chuyện ngấm ngầm dồn người khác vào chỗ chết như vậy.
Vậy thì khả năng lớn chính là Tịch Thần Hạn rồi!
Người đàn ông đó quả thật là vì Vũ Tiểu Kiều mà ra tay độc ác như vậy sao?
Nếu như không phải là anh ta thì cũng không có ai có thể làm ra chuyện mạnh mẽ vang dội như vậy, ngay cả một chút bằng chứng cũng không có, nhưng chuyện được công bố ở trên mạng lại lớn mạnh như vậy, khiến tất cả mọi người vô cùng tin tưởng.
Hơn nữa nhiều tờ báo, tất cả các hướng đều huỷ hoại Bạch Lạc Băng.
“Vũ Tiểu Kiều, Vũ Tiểu Kiều, nhất định là Vũ Tiểu Kiều.
Bạch Lạc Băng tức giận xông ra khỏi nhà.
Cô ta gọi điện cho Vũ Tiểu Kiều.
“Ra đây, tôi muốn gặp cô.”
Vũ Tiểu Kiều cũng biết, Bạch Lạc Băng gặp cô vào lúc này, tuyệt đối không có chuyện gì tốt.
Tịch Thần Hạn đang định cùng Vũ Tiểu Kiều rời khỏi cửa hàng váy cưới, anh liếc cô một cái.
“Đi đi, cứ hẹn gặp mặt ở đây.”
Tịch Thần Hạn nhìn xung quanh, “Chỗ này có khu uống trà, vừa hay có thể uống một cốc trà.”
“Gặp ở cửa hàng váy cưới sao?” Vũ Tiểu Kiều chau mày lên, liên tục lắc đầu, cô chép miệng nói.
“Có cần có lòng dạ xấu xa như vậy không? Cô ta vừa bị từ hôn, gặp mặt ở đây, quả thật là sự sỉ nhục lớn nhất.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!