Tô Nhất Hàng đứng dậy rời đi.
Để lại một mình Bạch Lạc Băng ngỡ ngàng và trống rỗng.
Cô ta hất đổ cốc cà phê để trên bàn, phát ra âm thanh đổ vỡ chói tai, mảnh vỡ thuỷ tinh bắn tung toé khắp nơi.
Khách hàng trong cửa hàng lần lượt nhìn về phía Bạch Lạc Băng.
“Nhìn cái gì mà nhìn.”
Bạch Lạc Băng cầm túi lên, rảo bước vội vàng đi ra khỏi quán cà phê.
Còn Tô Nhất Hàng thì đã lên xe, lái xe đi mất rồi.
Bạch Lạc Băng tức đến mức giậm chân, “Tô Nhất Hàng, anh hung hăng cái gì mà hung hăng, chỉ là do tôi thích anh, nên anh tưởng rằng anh có thể không kiêng nể gì sao?
Bạch Lạc Băng cầm điện thoại lên gọi điện cho Vũ Phi Phi.
“Được lắm Vũ Phi Phi, cô dám đâm sau lưng tôi một dao.”
“Chúng ta là người ngồi chung một con thuyền, tôi sống yên ổn thì cô cũng không chạy thoát được đâu, cô có biết không?”
Vũ Phi Phi bị Bạch Lạc Băng không hiểu ra sao cả quát, “Chị đang nói cái gì vậy? Em làm gì chị vậy?”
“Cô dám bán đứng tôi.”
Vũ Phi Phi cũng bị giật nảy mình, cô ta nhanh chóng nói, “Em không có, sao em lại bán đứng chị chứ? Giống như chị nói, chúng ta là người ngồi chung một con thuyền, em bán đứng chị thì em cũng không có lợi ích gì.”
Vũ Phi Phi cũng cảm thấy bất an, lẽ nào Bạch Lạc Băng đã biết chuyện cô ta nói với Cung Cảnh Hào sao?
“Vũ Phi Phi, tôi nói cho cô biết, nếu như hôn sự giữa Nhất Hàng và tôi bị huỷ mất thì cô cũng đừng dương dương tự đắc, tôi sẽ không để cô sống yên ổn.”
“Chị Lạc Băng, em không có, em cũng chưa từng gặp Tô Nhất Hàng.” Vũ Phi Phi nhanh chóng giải thích.
“Không phải là cô sao?”
“Thật sự không phải là em?”
“Vậy có thể là ai cơ chứ?”
“Sao mà em biết được, mấy ngày nay em vẫn luôn ở nhà, cũng không hề ra khỏi cổng, bố em nhốt em lại rồi.”
“Cô cũng không phải là thứ gì tốt đẹp.” Bạch Lạc Băng ngắt điện thoại.
Cô ta không tin Vũ Phi Phi hoàn toàn trong sạch.
Sự việc bại lộ, mọi người đều vội vàng phủi sạch quan hệ, sau lưng đang ra sức chứng minh mình trong sạch, đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.
Bạch Lạc Băng nhanh chóng lên xe, lái xe đuổi theo Tô Nhất Hàng.
Cô ta tuyệt đối không cho phép cứ như vậy mà bị Tô Nhất Hàng từ hôn, cô ta khó khăn lắm mới đi được đến ngày hôm nay, tuyệt đối không thể để việc sắp thành lại hỏng.
Bạch Lạc Băng đuổi theo Tô Nhất Hàng đến bệnh viện.
Cô ta chặn Tô Nhất Hàng ở bãi đỗ xe dưới hầm.
“Đứng lại!”
Bạch Lạc Băng nhìn Tô Nhất Hàng, cô ta đã bị tức đến mức toàn thân trở nên run rẩy, ánh mắt u ám nhìn anh ta.
“Nói cho em biết, có phải anh vì Vũ Tiểu Kiều nên mới vội vàng từ hôn với em không?”
Tô Nhất Hàng quay đầu lại, anh ta chau chặt mày lên, “Đủ rồi, Bạch Lạc Băng, cô đừng chuyện gì cũng đổ lên đầu Tiểu Kiều nữa.”
“Toàn bộ chuyện này, cô ấy là người bị hại vô tội, không có một chút liên quan nào với cô ấy.”
“Sao không có liên quan gì với cô ta vậy? Chính là do vì cô ta nên anh mới luôn có quan hệ không tốt với em, chính là do vì cô ta nên anh mới luôn mặt nặng mày nhẹ với em.”
“Nếu như không có cô ta, chúng ta vốn sẽ không có tình trạng như bây giờ.”
“Tất cả đều là do cô ta.”
“Cô có thể đừng không nói lý lẽ như vậy được không? Chuyện cô từng làm có cần tôi nói rõ ra cho cô biết không?”
“Cô vì đạt được ham muốn cá nhân của mình mà lại lợi dụng cả tôi để làm tổn thương người vô tội, cô có còn chút lương tâm nào không vậy?”
“Cô không cảm thấy có chút áy náy hay tự trách nào về những chuyện xấu mà cô làm hay sao?”
“May mà bây giờ Tiểu Kiều không sao nữa rồi, nếu như cô ấy có chuyện gì thì có phải cô chính là hung thủ giết người không?”
“Bạc Lạc Băng, Tiểu Kiều không truy cứu thì đã là tận tình tận nghĩa với cô rồi, nếu như cô ấy truy cứu thì cô chính là phạm tội cố ý giết người.”
Sắc mặt của Bạch Lạc Băng đã trắng bệch đến mức không có chút sắc máu nào.
Cô ta chỉ nghĩ đến việc diệt trừ tận gốc Vũ Tiểu Kiều, chưa từng nghĩ đến sẽ liên quan đến phạm tội.
“Cô lại dám bỏ thuốc ngủ vào trong trà sữa, còn là một lượng lớn thuốc ngủ, lòng dạ của cô thật là độc ác.”
Trong mắt của Tô Nhất Hàng tràn ngập sự chán ghét đến cực điểm.
Bây giờ anh ta không muốn nhìn thấy Bạch Lạc Băng thêm một cái nào nữa.
Bạch Lạc Băng nhìn vào đôi mắt tràn ngập sự căm ghét của anh ta thì trái tim của cô ta cảm thấy đau đớn, hốc mắt cũng đỏ ửng lên.
“Em cũng là vì quá yêu anh, sợ mất anh.”
“Vậy thì bây giờ chính là cô đang thừa nhận chuyện đó chính là do cô làm.” Giọng nói của Tô Nhất Hàng đã lạnh đến cực điểm.
Bạch Lạc Băng đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, cô ta không ngừng lắc đầu, “Không phải do em làm, không phải do em làm, thật sự không phải do em làm....là do Vũ Phi Phi làm.”
“Đủ rồi, vẫn còn không biết hối cải, vẫn còn đùn đẩy trách nhiệm, không ngờ rằng cô còn là một kẻ tiểu nhân giả dối dám làm mà không dám nhận.”
Tô Nhất Hàng cười chế giễu một tiếng, ánh mắt của anh ta trở nên lạnh lùng.
Bạch Lạc Băng từng bước lùi về phía sau, cô ta cố gắng ổn định tinh thần, lớn tiếng hét lên, “Tô Nhất Hàng, em tất cả đều là vì yêu anh.”
“Xin lỗi, tôi không chịu đựng nổi kiểu yêu này của cô.”
“Cô tự giải quyết ổn thoả đi.”
“Từ này về sau chúng ta ai đi đường nấy, cô đừng liên lạc với tôi nữa.”
Tô Nhất Hàng nói xong liền sải bước đi ra khỏi bãi đỗ xe.
Anh phải đến bệnh viện nói rõ chuyện từ hôn với bố anh.
Bạch Lạc Băng nhìn thấy bóng lưng của anh ta từ từ đi xa.
“Tô Nhất Hàng....”.
……
Ngày hôm sau, tất cả các tờ báo của thành phố Kinh Hoa đều đăng một tin tức gây chấn động cả thành phố.
Nhà họ Tô đơn phương tuyên bố huỷ bỏ hôn ước với con gái nhà họ Bạch- Bạch Lạc Băng.
Thực ra những tin tức huỷ bỏ hôn ước giữa nhà quyền thế như thế này đã chẳng lạ lùng gì nữa.
Sở dĩ khiến mọi người kinh ngạc, là bởi vì thực sự quá đột ngột.
Hình tượng của cậu cả nhà họ Tô ở trước mặt mọi người đều là dịu dàng lịch sự, nhưng cách làm mạnh mẽ vang dội như lần này thực sự khiến người khác khó bề tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, là đơn phương hủy hôn, mấy chữ này càng khiến người ta phải tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân.
Đâu không phải là đánh thẳng vào mặt nhà họ Bạch hay sao? Đối với một Bạch Lạc Băng từ trước đến nay luôn kiêu ngạo cũng là một sự sỉ nhục.
Vũ Tiểu Kiều đọc được tin tức này cũng vô cùng kinh ngạc.
Cô nhìn sang Tịch Thần Hạn ở bên cạnh.
Anh đang họp trực tuyến, xử lý hạng mục ở Dung Thành.
Nghe nói hạng mục này rất quan trọng, liên quan đến việc thâu tóm quyền lực phạm vi lớn của Tịch Thần Hạn ở tập đoàn Tịch Thị.
Vũ Tiểu Kiều giơ giơ tờ báo trong tay lên, nhưng Tịch Thần Hạn chỉ nhấc mí mắt lên nhìn qua một cái, biểu cảm của anh không có bất kỳ sự thay đổi nào.
“Anh biết rồi sao?” Vũ Tiểu Kiều khẽ hỏi.
Tịch Thần Hạn lại liếc nhìn cô một cái, “Chuyện sớm muộn.”
“Bây giờ sẽ không có người có trùng ngày kết hôn với chúng ta nữa.”
“Lát nữa uống một ly chúc mừng một chút.” Tịch Thần Hạn nói.
“Có cần độc ác như vậy không?”
“Cô đau lòng sao?” Tịch Thần Hạn chau mày lại, biểu cảm không vui.
Vũ Tiểu Kiều trợn trừng mắt nhìn anh một cái, “Chuyện này không liên quan gì đến đau lòng. Ngày kết hôn cũng đã định rồi, đột nhiên từ hôn, dù sao cũng là chuyện khiến người ta đáng tiếc.”
“Thực sự đáng tiếc.” Tịch Thần Hạn nói không rõ ràng nói.
“Ý gì vậy?”
“Tự hiểu.”
Vũ Tiểu Kiều chau mày nghĩ cả nửa ngày, cô vò đầu, “Tự nghĩ không hiểu.”
“Thế mà chỉ lại từ hôn.” Tịch Thần Hạn thất vọng lắc đầu, anh tắt video họp trực tuyến.”
Vũ Tiểu Kiều đem tờ báo đặt sang bên cạnh, “Anh còn muốn diễn biến nghiêm trọng hơn một chút sao?”
Tịch Thần Hạn đứng dậy, bước về phía cô, “Làm ầm đến mức không có ngày nào yên mới được.”
“Sao mà làm như anh có thù sâu hận lớn gì với bọn họ vậy?” Vũ Tiểu Kiều không thể lý giải nổi nhún nhún vai.
“Đồ phụ nữ ngu ngốc.” Tịch Thần Hạn không vui nói.
“Tôi lại làm sao vậy?” Cô vô cùng biểu thị sự không phục.
“Cô ngu ngốc.”
“Tôi không có!”
“Có!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!