Tịch Thần Hạn lái xe về Ngự Hải Long Loan.
Anh xuống xe đợi cả nửa ngày mà Vũ Tiểu Kiều vẫn chưa xuống xe.
Anh mất kiên nhẫn kéo cửa xe ra.
Lúc này mới phát hiện Vũ Tiểu Kiều dựa người trên ghế xe, đã mơ mơ màng màng.
Gió lạnh ở bên ngoài cửa sổ xe thổi đến, một người nhạy cảm như cô liền tỉnh dậy, cô nhấc đôi mắt nặng nề của mình lên, ánh mắt lờ mờ nhìn Tịch Thần Hạn, rồi nở một nụ cười ngốc nghếch.
Lông mày đen dậm của Tịch Thần Hạn hơi hơi chau lại.
“Còn có thể tự đi được không?” Anh hiểu rằng cô đã say rồi.
Vũ Tiểu Kiều dùng sức gật đầu, “Đương nhiên có thể!”
Cô ra sức chống đỡ lấy cơ thể, lảo đảo bước xuống xe.
“Đứng cũng không vững được, còn nói có thể tự đi được.” Anh tức giận nói.
“Tôi thật sự có thể, tôi đi cho anh....xem.” Cô đẩy Tịch Thần Hạn ra, lảo đảo bước đi hai bước.
Khi suýt nữa cô bị ngã thì Tịch Thần Hạn liền đỡ lấy cô.
Cánh tay dài của anh hơi dùng sức một chút kéo cô vào trong lòng rồi ôm cô lên.
“Vẫn là để tôi ôm cô lên thì hơn.”
Vũ Tiểu Kiều đá hai chân, không ngừng lắc đầu.
“Không cần, không cần, tôi có thể tự đi được, tôi không say....”
Đến phòng ngủ, Tịch Thần Hạn đặt cô lên giường, cô vẫn con đang không ngừng lẩm bẩm.
“Tôi thật sự không say, anh buông tôi xuống, tôi tự đi....”
Tịch Thần Hạn vẻ mặt u ám nhìn cô, cô ở trên giường lăn một vòng.
“Hửm? Sao mà lại mềm như vậy?”
Cô dùng ngón tay chọc vào đệm rồi mở mắt ra nhìn, sau đó bật cười hì hì.
“Hóa ra là ở trên giường, mềm quá, thoải mái quá....”
Cô đem mặt dán chặt lên giường, cọ xát một lúc, “Thần Hạn, sao chăn của anh thơm như vậy?”
Tịch Thần Hạn cúi người xuống, giọng nói khàn đặc, “Người tôi còn thơm hơn.”
“Không, anh xấu xa, mỗi lần đều khiến tôi đau.”
Tịch Thần Hạn chau mày lên, “Kiểu nào làm cô đau vậy?”
Vũ Tiểu Kiều sờ loạn lên người mình.
“Chỗ nào cũng đau, chỗ này đau hơn.” Cô bĩu môi, chỉ vào tim mình.
Tịch Thần Hạn túm lấy cái tay nhỏ bé của cô, khẽ đặt ở phía dưới, “Chỗ này thì sao?”
Toàn thân Vũ Tiểu Kiều run rẩy một cái, cô giơ tay lên, không ngừng đấm vào Tịch Thần Hạn.
“Anh là người xấu xa, người xấu xa! Khốn nạn, quá khốn nạn!”
Tịch Thần Hạn nở nụ cười, nắm lấy tay cô đặt lên môi rồi khẽ hôn xuống.
“Cô say rồi, tôi đi rót cho cô cốc nước.”
Anh đang định đứng dậy thì Vũ Tiểu Kiều lại từ phía sau ôm chặt lấy anh, khuôn mặt áp lên lưng anh không ngừng cọ xát.
“Anh thật sự về rồi sao? Tôi nhớ anh quá.”
“Tôi chỉ đi có hai ngày mà thôi.”
“Nhưng tôi cảm thấy, anh giống như đi rất lâu rất lâu vậy.....cuối cùng cũng biết, cái gì gọi là một ngày không gặp như cách ba thu.”
Tịch Thần Hạn nắm lấy tay cô, anh nghiêng đầu lại nhìn cô ở sau lưng, khóe môi anh cong lên thành một nụ cười xinh đẹp.
“Nhớ tôi như vậy sao?”
Cô không ngừng gật đầu, “Rất nhớ, rất nhớ.”
“Anh thì sao? Có nhớ tôi không?” Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lờ mờ không rõ nhìn anh.
Tịch Thần Hạn suy nghĩ nghiêm túc một lúc, “Hình như không nhớ.”
Vũ Tiểu Kiều ấm ức bĩu môi, sau đó chỉ vào Tịch Thần Hạn lớn giọng trách mắng, “Anh là đồ không có lương tâm, anh lại không nhớ tôi, chúng ta sắp kết hôn rồi mà anh lại không nhớ tôi....”
“Anh không nhớ tôi thì nhớ ai? Anh nói xem, mau khai thật đi.”
“……”
Tịch Thần Hạn một lần nữa khuôn mặt trở nên vô cùng u ám.
“Xem ra cô thật sự say rồi.”
“Tôi còn lâu mới say, bây giờ tôi rất tỉnh táo, tôi biết tôi đang nói cái gì, làm cái gì. Tôi cũng biết, anh đang nói cái gì, hơn nữa tôi nghe rất rõ.”
Cô tức giận trợn trừng mắt lên nhìn anh, dáng vẻ như hận không thể bổ nhào lên hung hãn cắn xé điệu bộ của anh.
Tịch Thần Hạn sợ bị con mèo cái bị chọc giận này cắn, nên đã nhanh chóng nắm lấy vai cô, không để cô lại gần bản thân mình.
“Tôi cảm thấy, bây giờ cô nên đi tắm.”
“Không tắm.”
“Uống một cốc nước hoa quả cho tỉnh rượu đi.”
“Không uống.”
“Khi cô uống rượu đã ăn đồ gì chưa? Bây giờ có cần ăn chút đồ gì không?”
“Không ăn.”
Cô vẫn dùng ánh mắt căm phẫn trợn trừng mắt lên nhìn anh, dáng vẻ như gặp mặt kẻ thù vậy.
Tịch Thần Hạn đỡ trán, “Vũ Tiểu Kiều, rõ ràng là tôi tìm cô để tính sổ, sao bây giờ lại đổi thành cô đang khởi binh hỏi tội tôi vậy?”
“Anh nói xem, anh không nhớ tôi thì nhớ ai?” Cô bĩu môi, giống như một con yêu tinh không chịu buông tha cố tình gây sự.
Tịch Thần Hạn cười gượng, “Nhớ công việc.”
“Hừm!”
Cô vươn hai tay ra không ngừng đấm lên cánh tay rắn chắc của anh.
“Sao anh lại nhớ nó, có phải nó quan trọng hơn tôi đúng không, anh là kẻ phụ lòng.”
“……”
“Tôi yêu anh như vậy, sao anh có thể không yêu tôi, không nhớ tôi vậy?”
“Tiều Kiều, cô đang bị điên rượu hay sao?” Tịch Thần Hạn trở nên bất lực.
Trạng thái bây giờ của cô là đang coi “công việc” thành tình địch của cô sao?
“Hức, hức, anh lại không nhớ tôi....” Cô ấm ức bĩu môi, trong đôi mắt to lập tức rưng rưng nước mắt.
Tịch Thần Hạn lập tức mềm lòng, nhanh chóng ôm lấy cô, “Nhớ, nhớ, đương nhiên là nhớ cô.”
“Tôi vội vàng trở về như vậy, còn không phải là vì lo lắng cho cô sao?”
Lời vừa nói ra, Tịch Thần Hạn đột nhiên cảm thấy kinh ngạc.
Anh đang nói cái gì vậy?
Bị mùi rượi nồng nặc trong miệng Vũ Tiểu Kiều làm cho say rồi sao? Anh lại nói ra những lời khiến ngay cả bản thân anh còn cảm thấy bất ngờ như vậy?
Vũ Tiểu Kiều nghe thấy anh nói như vậy, lập tức hết khóc lại cười.
Cô vẫn có dáng vẻ ngây thơ ngốc nghếch, khiến trái tim của Tịch Thần Hạn lập tức trở nên mềm lại.
“Hì hì hì, anh lo lắng cho tôi à, tôi vui quá.”
“Cô bé ngốc.” Anh yêu chiều xoa xoa đầu cô.
“Được rồi, đi tắm đi, uống chút nước, sau đó đi ngủ thì sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
Tịch Thần Hạn địch thân tắm cho Vũ Tiểu Kiều, lại cho cô uống nước, cô dường như yên tĩnh hơn nhiều, dáng vẻ gật đầu xuống mệt mỏi muốn ngủ.
Tịch Thần Hạn không tránh khỏi than thở một tiếng, “Khi còn nhỏ, tôi nuôi một con mèo con màu trắng, cũng hầu hạ nó như vậy.”
Vũ Tiểu Kiều giơ ngón tay cái lên với anh, “Xứng đáng với chức danh nhân viên xúc phân.”
Tịch Thần Hạn liếc cô một cái, “Cô là phân sao?”
“Đương nhiên không phải.” Vũ Tiểu Kiều ôm lấy cái eo nhỏ của anh, “Tôi là vợ anh.”
“Cô vẫn còn biết cô là vợ tôi sao, ra ngoài uống rượu với người khác thành bộ dạng này.”
“Là phụ nữ.”
“Phụ nữ cũng không được.”
“Anh ghen sao?” Cô cười híp mắt cong đôi mắt to của mình lên.
Tịch Thần Hạn gõ vào trán của cô, “Cô xem cô xem, làm gì có chút nào giống dáng vẻ sắp trở thành vợ của người khác chứ.”
Vũ Tiểu Kiều lè lưỡi, “ Tâm trạng của An An không tốt, muốn uống một cốc, nên tôi liền uống cùng cô ấy hai cốc.
“Hì hì....”
“Lần sau tôi không uống nữa còn không được sao? Anh đừng tức giận nữa.....”
Tịch Thần Hạn chau mày lên, “Xem biểu hiện của cô.”
“Anh muốn tôi biểu hiện như thế nào? Cô ôm lấy anh, sau đó bò lên ngồi lên đùi anh, hai tay cô móc lên vai anh.
Anh khẽ hô hấp, hởi thở của cô phả lên mặt anh, mang theo mùi thơm của rượu, khiến anh có chút hơi say.
Anh ôm lấy cô, giọng nói trở nên khàn đặc, “Cô nói xem nên thể hiện như thế nào?”