Vũ Tiểu Kiều đột nhiên cảm thấy rất nhớ Tịch Thần Hạn, cô rất muốn gặp anh.
Cô xông ra khỏi trường học.
Nhưng khi cô vừa ra khỏi cổng trường học thì liền nhìn thấy xe của Cung Cảnh Hào ở trước mặt, chiếc xe hung hăng chạy như bay lao đến.
Cô không kịp tránh né, bị doạ cho sợ đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch.
Đám bạn học ở xung quanh cũng vang lên hàng loạt tiếng kêu thét kinh ngạc.
“A.....”
Khi Vũ Tiểu Kiều tưởng rằng xe của Cung Cảnh Hào sẽ đâm hất văng cô lên thì bỗng nhiên có một tiếng phanh xe chói tai dội vào trong màng nhĩ của cô.
Chiếc xe đột nhiên dừng lại và chỉ cách cô có mỗi một chút.
Vũ Tiểu Kiều Kiều đột nhiên mở mắt ra liền nhìn thấy Cung Cảnh Hào ở trong xe, đôi mắt lạnh lùng đen kịt của anh ta đang nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Trái tim của cô đột nhiên cảm thấy run rẩy.
Cung Cảnh Hào sải bước xuống xe, trong ánh mắt của anh ta tràn ngập sự giận dữ, nhưng khi anh ta nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Vũ Tiểu Kiều thì liền nhẫn nhịn sự tức giận này lại.
“Sắp thi rồi mà cô còn đi đâu vậy?” Cung Cảnh Hào lạnh lùng nói.
Vũ Tiểu Kiều không vui trợn trừng mắt lên nhìn anh ta, “Còn chưa đến giờ thi!”
“Tôi hỏi cô đi đâu vậy?” Cung Cảnh Hào nói.
“Có quan hệ gì với anh sao?” Vũ Tiểu Kiều hơi hất cằm lên, không sợ hãi nhìn vào ánh mắt tức giận của Cung Cảnh Hào.
Rất lâu sau, khi trái tim của mọi người cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Cung Cảnh Hào đột nhiên nở nụ cười.
“Rất tốt! Bây giờ có đủ khí thế rồi.” Cung Cảnh Hào nói.
Vũ Tiểu Kiều không hề lên tiếng, vượt qua Cung Cảnh Hào muốn rời đi, nhưng cô lại bị Cung Cảnh Hào kéo lại.
“Tôi nói tôi không cho phép cô đi!”
“Anh buông tay ra.” Vũ Tiểu Kiều dùng sức hất tay của anh ta ra, nhưng cho dù cô hất thế nào cũng không hất ra được.
Xung quanh đã tập trung rất nhiều bạn học đến xem chuyện vui, bọn họ túm tụm lại bàn tán xôn xao.
“Cậu Cung muốn làm cái gì vậy? Đây là mợ của anh ta đấy.”
“Không phải bạn gái của cậu Cung là Vũ Phi Phi sao? Sao anh ta vẫn bám lấy Vũ Tiểu Kiều vậy?”
“Nếu để Vũ Phi Phi nhìn thấy thì lại gây náo loạn.”
Không biết là ai to gan hét lên một tiếng.
“Cậu Cung, bạn gái của anh là Vũ Phi Phi, anh nên đi kéo cô ấy....”
“Tránh ra! Bạn gái của tôi là ai thì có quan hệ gì với mấy người!” Cung Cảnh Hào tức giận lớn tiếng hét lên.
Đám bạn học bị doạ đến mức nhanh chóng tản đi khắp nơi.
Bàn tay to lớn của Cung Cảnh Hào dùng sức từng chút từng chút một, giống như muốn bóp nát cánh tay của Vũ Tiểu Kiều.
Cô nhẫn nhịn sự đau đớn, không sợ hãi nhìn thẳng vào sự hung hăng của anh ta.
“Vũ Tiểu Kiều, cô đừng tưởng rằng, cô trở thành vợ chưa cưới của Tịch Thần Hạn thì có rất nhiều đặc quyền sao?”
“Anh đừng quên rằng, theo thân phận thì tôi chính là mợ của anh!” Vũ Tiểu Kiều trả đũa lại.
Cô sẽ không bị Cung Cảnh Hào đánh bại!
Cung Cảnh Hào nhìn thấy sự lạnh lùng trong đáy mắt Vũ Tiểu, còn có sự quật cường trong đáy mắt của cô, anh ta có một khoảng khắc cảm thấy bị lay động và bất lực.
Nhưng, lập tức sắc mặt của Cung Cảnh Hào càng trở nên hung dữ hơn, “Tôi xem cô còn có thể hung hăng càn quấy đến lúc nào! Rất nhanh, cô sẽ không còn như vậy nữa.”
“Câu nói này của anh có ý gì vậy?” Trong lòng Vũ Tiểu Kiều cảm thấy hoang mang lo sợ.
Cung Cảnh Hào hất cánh tay của cô ra, anh ta nở nụ cười, “Không có ý gì hết.”
Nói xong, Cung Cảnh Hào sải bước đi vào cổng trường.
An Tử Dụ chạy đến đỡ Vũ Tiểu Kiều đứng dậy.
“Kiều Kiều, cậu không sao chứ?”
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu, nhìn bóng lưng đã đi xa của Cung Cảnh Hào, trong lòng cô càng cảm thấy vô cùng nghi ngờ.
Rốt cuộc câu nói đó của Cung Cảnh Hào có ý gì?
“Kiều Kiều, sắp đến giờ thi rồi, cậu tuyệt đối đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng! Nếu như cậu thi rớt thì anh ta nhất định sẽ nghĩ ra đủ các loại cách để gây khó dễ cho cậu.” An Tử Dụ lo lắng nói.
Ánh mắt của Vũ Tiểu Kiều dần dần trở nên trấn tĩnh, vẻ mặt kiên định, “Mình nhất định sẽ không khuất phục.”
“Bọn họ muốn xem trò cười của mình thì mình sẽ không để cho bọn họ được như ý muốn.”
“Kiều Kiều, tuy mình cảm thấy chuyện ở thư viện chưa chắc có liên quan đến Cung Cảnh Hào, nhưng bây giờ Vũ Phi Phi và Cung Cảnh Hào đã xác nhận mối quan hệ đang hẹn hò, có một số chuyện cũng không dám nói trước, dù sao cậu vẫn phải cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
Vũ Tiểu Kiều gật đầu, “Mình biết rồi.”
Vũ Tiểu Kiều không ngờ rằng, cô lại ở cùng một phòng thi với Cung Cảnh Hào và Vũ Phi Phi.
Đối với người có thân phận như Cung Cảnh Hào mà nói, anh ta đến phòng thi để thi thì cũng chỉ là thi cho có.
Cả trường đại học Strickland là của nhà họ Cung, lẽ nào Cung Cảnh Hào còn có thể không thông qua kỳ thi cuối kỳ sao?
Bây giờ Vũ Phi Phi đã trở thành bạn gái chính thức của Cung Cảnh Hào, tuy trong lòng cô ta rất tức giận, nhưng cuối cùng cô ta cũng có sức mạnh để ưỡn ngực ngẩng cao đầu rồi.
“Vũ Tiểu Kiều, chị đến thi rồi sao? Cơ thể như thế nào rồi? Đã khoẻ lại chưa?” Vũ Phi Phi đi đến trước mặt Vũ Tiểu Kiều, cô ta khoanh hai tay trước ngực, trong đáy mắt lộ ra sự căm hận không che giấu được.
Mí mắt Vũ Tiểu Kiều còn không hề nhấc lên.
Cô ta thật sự tưởng rằng cô không biết chuyện ở thư viện, Vũ Phi Phi chính là kẻ tham dự lớn nhất trong số những người hãm hại cô sao?
Bây giờ cô nhẫn nhịn không nổi giận, đợi kỳ thi kết thúc thì cô sẽ tính rõ món nợ này với Vũ Phi Phi!
“Cơ thể khoẻ hẳn lại chưa? Nghe nói chị bị bệnh không hề nhẹ.” Vũ Phi Phi khẽ cười hai tiếng, ánh mắt trong khoé mắt cô ta sắc nhọn như dao.
Vũ Tiểu Kiều vẫn không hề để ý đến Vũ Phi Phi, khiến Vũ Phi Phi cảm thấy rất khó chịu.
“Vũ Tiểu Kiều! Tao đang nói chuyện với mày đấy!”
Đám bạn học lần lượt ngẩng đầu lên nhìn về phía Vũ Phi Phi, khẽ nói.
“Mau xem, Vũ Phi Phi lại bắt đầu ra vẻ khinh thường người khác rồi!”
“Bây giờ người ta là bạn gái chính thức của cậu Cung rồi.”
“Bạn gái chính thức thì là cái thá gì chứ? Có thể thay thế bất cứ lúc nào, còn Vũ Tiểu Kiều là vợ chưa cưới chính thức của cậu Thần đấy.”
“Tao đang nói chuyện với mày đấy, nghe rõ chưa? Mày bị ốm đến mức bị điếc rồi sao?” Vũ Phi Phi tức đến mức cất cao giọng hơn.
Cung Cảnh Hào đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt u ám, không biết là đang tức giận hay đang vui mừng bước đến.
Ánh sáng chiếu lên bóng lưng của Cung Cảnh Hào, tạo nên một cái bóng đen kịt ở trên mặt bàn của phòng thi.
Vũ Tiểu Kiều từ từ ngẩng đầu lên nhìn gương mặt gần như biến dạng của Vũ Phi Phi.
“Tao chỉ biết nghe tiếng người.” Vũ Tiểu Kiều nhàn nhạt nói.
“Mày có ý gì vậy?” Giọng nói của Vũ Phi Phi cất cao hơn, “Mày đang mắng tao.”
“Tao từ trước đến nay đều không mắng người. Những người mà tao mắng đều không phải là người.” Vũ Tiểu Kiều nói.
“Mày!” Vũ Phi Phi tức giận, cô ta nghiến chặt răng.
Đám bạn học khẽ bật cười, “Hình như mình cảm nhận được, Vũ Tiểu Kiều đang mắng Vũ Phi Phi là kẻ xấu xa nên không thể nói được ra những lời tử tế.”
“Haha, thú vị.....”
“Vũ Tiểu Kiều, ngậm cái mõm thối tha của mày lại, mày là cái thá gì chứ? Mày kiêu ngạo cái gì mà kiêu ngạo!” Vũ Phi Phi tức đến mức mặt mày xám xịt.
“Tao là người, đương nhiên không được coi là cái thá gì.” Vũ Tiểu Kiều thờ ơ đáp lại, cô không hề cảm thấy tức giận.
“Cậu Cung!” Vũ Phi Phi đột nhiên nũng nịu gọi một tiếng, “Anh xem Vũ Tiểu Kiều, cô ta lại dám bắt nạt em. Cô ta mắng em, cũng chính là đang mắng chửi nhục mạ anh đấy.”
Ánh mắt của Cung Cảnh Hào từ từ nhìn Vũ Phi Phi một cái, sau đó lại nhìn Vũ Tiểu Kiều vẫn luôn không thèm nhìn thẳng vào bọn họ.
“Cậu Cung!” Vũ Phi Phi nũng nịu gọi một câu.
Cô ta nghĩ rằng Cung Cảnh Hào không dám không bảo vệ cô ta, bây giờ trong tay cô ta có đồ mà Cung Cảnh Hào không muốn công bố ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!