Buổi sáng ngày hôm sau, Tịch Thần Hạn lại ra ngoài từ rất sớm.
Vũ Tiểu Kiều vẫn bị giam cầm trong căn nhà rộng lớn này.
Không thể ra ngoài, cũng không thể gọi điện thoại.
Cô cũng không biết Tịch Thần Hạn đang bận cái gì?
Cũng không biết nguyên nhân mà anh làm như vậy là gì?
Ở trong không gian khép kín này, tuy cô cảm thấy rất mù mờ, nhưng cuối cùng cô cũng cảm nhận được sự yên tĩnh và yên bình trong thời gian ngắn ngủi.
Không cần tiếp xúc với những thị phi hỗn loạn ở thế giới bên ngoài, cũng không cần bị rơi vào thế khó cả đôi đường, không thể đưa ra được lựa chọn hoàn hảo nhất.
Đây là một một mảnh đất yên tĩnh mà anh xây dựng cho cô.
Cô thậm chí hy vọng có thể cứ mãi yên tĩnh sống ở trong không gian khép kín này.
Cô thích mỗi ngày đợi anh trở về, thích mỗi tối nấu bữa tối cho anh, thích trong ban đêm có vòng tay ấm áp của anh....
……
“Sao anh lại đến đây vậy?”
Cao Thuý Cầm vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Tịch Thần Hạn, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi.
Tịch Thần Hạn không nói chuyện, anh cứ yên tĩnh đứng ở cửa, trong đôi mắt đen kịt tĩnh mịch không có một gợn sóng nào.
“Tôi nói rồi, cho dù anh giấu Tiểu Kiều đi, không cho nó liên lạc với tôi thì dù sao nó cũng là con gái tôi.”
“Tôi không đồng ý hai người ở bên nhau, thì nó sẽ không ở bên anh.”
“Mau đi đi, chỗ này không hoan nghênh anh, đừng làm phiền cuộc sống của chúng tôi.”
“Nghe rõ chưa, còn chưa đi sao?”
Giọng nói của Cao Thuý Cầm nghiêm lại, dáng vẻ giống như đuổi ma quỷ vậy.
Vẻ mặt của Tịch Thần Hạn vẫn không có bất kỳ thay đổi gì, giống như một bức tượng điêu khắc vậy, không cử động đứng im ở chỗ đó.
Cao Thuý Cầm rất tức giận, lời nói cũng trở nên càng khó nghe hơn, “Có phải cảm thấy nhà chúng tôi tiêu tiền của anh thì chính là nợ anh sao?”
“Cho dù bao nhiêu tiền thì tôi đều sẽ trả cho anh, mau biến mất khỏi đây đi.”
“Đừng đến làm phiền cuộc sống của chúng tôi nữa.”
“Tiểu Kiều sẽ không gả cho anh, nhà chúng tôi sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa.”
Tịch Thần Hạn vẫn không lên tiếng, trên gương mặt anh vẫn không thay đổi một chút nào.
Đông Thanh đứng ở phía xa, ở trong lòng anh ta đã toát mồ hôi.
Từ sau khi cậu chủ anh ta đến nhà Vũ Tiểu Kiều “đứng gác” thì không biết đã bị Cao Thuý Cầm mắng bao nhiêu lần rồi.
Cậu chủ vẫn giữ thái độ ôn hoà không thay đổi, khiến Đông Thanh không thể không khen ngợi ở trong lòng, hoá ra lòng khoan dung của cậu chủ nhà anh ta lại cao như vậy.
Đông Thanh cũng từng hỏi Tịch Thần Hạn, “Cậu chủ, chỉ cần anh muốn ở bên thiếu phu nhân thì không có ai có thể ngăn cản, cho dù là mẹ của thiếu phu nhân cũng vậy, tại sao mỗi ngày vẫn phải đến đây để cho bà ta mắng chửi vậy?”
Tịch Thần Hạn chỉ trả lời Đông Thanh có bốn chữ.
“Bởi vì cô ấy.”
Chỉ vì bốn chữ này mà Đông Thanh đã cảm nhận được sự vô cùng nuông chiều và bảo vệ của Tịch Thần Hạn giành cho Vũ Tiểu Kiều.
Trong lòng Đông Thanh than thở, “Mỗi ngày cậu chủ đứng ở đây, vứt bỏ sự tôn nghiêm, vứt bỏ thân phận, chính là do Cao Thuý Cầm là mẹ đẻ của thiếu phu nhân, nhà người thân quan trọng nhất trong cuộc đời của thiếu phu nhân, cậu chủ hy vọng có được sự công nhận của Cao Thuý Cầm.”
Đông Thanh nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của Tịch Thần Hạn thì điều này đã chạm đến nỗi lòng của anh ta.
Cuối cùng cậu chủ cũng đồng ý mở lòng tiếp nhận người khác rồi!
Điều này không phải chứng minh rằng cậu chủ đã thoát ra khỏi chuyện của mấy năm trước rồi sao?
Tịch Thần Hạn lại đứng bên ngoài cửa nhà Vũ Tiểu Kiều cả ngày.
Cao Thuý Cầm lại xông ra, “Anh đi đi. Đừng đến đây nữa, cả ngày anh đứng ở đây, hàng xóm láng giềng đều đang bàn tán khắp nơi, nhà họ Tịch anh có sản nghiệp to lớn như vậy, không cần quan tâm đến lời đồn đại, nhưng gia đình bé nhỏ như nhà tôi thì không chịu được.
Trong đôi mắt sắc nhọn đen kịt ở Tịch Thần Hạn ở dưới ánh đèn đường màu vàng lộ ra một ánh mắt sâu thẳm như một vòng xoáy nước.
Cuối cùng đôi môi mỏng của anh cũng lên tiếng, “Cháu muốn biết lý do.”
“Không có lý do!” Cao Thuý Cầm dứt khoát quát lên một tiếng.
“Tiểu Kiều quá đơn thuần nên không thể ứng phó được sự lừa lọc và đấu đá lẫn nhau trong gia tộc như nhà anh.”
Đồng tử của Tịch Thần Hạn từ từ co chặt, sau đó phóng ra một ánh mắt sắc nhọn như chim ưng, khiến trái tim của Cao Thuý Cầm đột nhiên co lại.
“Có phải là bác biết chuyện gì không?”
“Tôi không biết gì hết, cái gì cũng không biết.”
Cao Thuý Cầm sợ hãi tránh né ánh mắt của anh, “Anh mau đi đi, đừng đến đây nữa, Tiểu Kiều là con gái tôi, nó không thể gả cho anh được.”
Tịch Thần Hạn vẫn đứng thẳng tắp người ở chỗ đó, không hề cử động.
Đúng lúc này, Lí Thành Sơn chạy ra, kéo Cao Thuý Cầm sang một bên.
“Thuý Cầm, có phải bà bị ngốc không? Mối hôn sự tốt như vậy, tại sao cứ ngăn cản vậy?”
“Ông quan tâm đến chuyện này, tôi có lý do của tôi!”
“Bà có lý do gì vậy?”
“Đã nói là ông đừng quan tâm đến chuyện này rồi.”
Lí Thành Sơn tận tình khuyên bảo, “Bà xem cậu Thần có thành ý như vậy, tương lai sẽ đối xử tốt với Tiểu Kiều, vì hạnh phúc của Tiểu Kiều thì bà hãy nhường một bước đi!”
“Tiểu Kiều là con gái của bà, sao bà có thể nhẫn tâm nhìn con bé đau lòng và buồn bã vậy?”
Cao Thuý Cầm đỏ ửng hốc mắt lên, “Tôi cũng là muốn tốt cho nó.”
Bà ta quay đầu sang nhìn Tịch Thần Hạn, giống như một ngọn núi cao đứng sừng sững ở đó, bà ta khẽ than thở một tiếng, sau đó quay người đi vào trong nhà.
Lí Thành Sơn cười haha gật đầu chào với Tịch Thần Hạn, “Cậu Thần, anh yên tâm, tôi sẽ khuyên nhủ bà ấy thêm, bà ấy nhất định sẽ gật đầu đồng ý. Bà ấy chính là như vậy, tính tình khá là cố chấp, lúc nào cũng không hiểu phải thay đổi.”
……
Vũ Tiểu Kiều không biết Tịch Thần Hạn dùng cách gì mà tuy mẹ cô không gật đầu nói đồng ý, nhưng cũng không ra sức phản đối nữa.
Tịch Thần Hạn gỡ bỏ giới hạn điện thoại của Vũ Tiểu Kiều.
Lập tức có vô số cuộc gọi nhỡ nối đuôi nhau hiện ra.
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy mấy ngày nay mẹ cô gọi cho cô N cuộc điện thoại.
Trong lòng cô ngầm toát mồ hôi.
“Anh không biết, người tôi sợ nhất chính là mẹ tôi sao?” Vũ Tiểu Kiều vỗ trái tim cho đỡ sợ.
Cuối cùng Tịch Thần Hạn cũng có thời gian xử lý văn kiện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào máy tính, có ý đồ liếc cô một cái.
“Là do cô nhát gan.” Anh nói.
“Đó là tôi kính sợ.”
Vũ Tiểu Kiều vui mừng đi lại bên cạnh Tịch Thần Hạn, cô xiên một miếng hoa quả rồi đưa đến bên miệng anh.
Anh nghiêng đầu tránh né, “Tôi không ăn táo.”
“Vậy anh muốn ăn cái gì?” Cô chớp chớp đôi mắt trong veo của mình.
Tịch Thần Hạn nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng đang hơi lẩm bẩm của cô, yết hầu của anh từ từ chuyển động lên xuống, “Tôi muốn ăn cherry.”
“Cherry sao?”
Vũ Tiểu Kiều nhìn đĩa hoa quả, bên trong không có cherry, cô nhanh chóng đến tủ lạnh lục tìm.
“Trong nhà không có cherry.”
“Có!” Tịch Thần Hạn khẳng định nói.
Vũ Tiểu Kiều lại đi tìm kỹ trong tủ lạnh, “Thật sự là không có cherry.”
“Có!”
“Thật sự không....a”
Không biết từ lúc nào mà anh đã đến sau lưng cô, khi cô quay người lại thì đã đâm thẳng vào trong lòng anh, bị anh ôm lấy.
Đôi môi mỏng mím chặt của anh từ từ lại gần đôi môi mền mại đỏ mọng của cô, giọng nói của anh trở nên khản đặc.
“Rõ ràng là có.....”
Anh nói xong liền cúi đầu xuống, cắn vào đôi môi đỏ mọng của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!