Trong lòng Vũ Tiểu Kiều cảm thấy kinh ngạc, cô nhanh chóng lắc đầu, “Là thật sự muốn tập trung ôn thi.”
Cô lo lắng anh thường xuyên đến trường học, nếu để mẹ cô biết được thì lại lấy cái chết để ép buộc cô.
Cô không muốn chia tay anh, bây giờ cô cần thời gian để nghĩ cách đối phó.
Tịch Thần Hạn nhìn gương mặt gầy tọp đi của cô, anh từ từ ngồi thẳng người dậy, “Ăn nhiều một chút, vốn đã không lớn rồi, nếu tiếp tục gầy tiếp thì chẳng còn gì nữa.”
Vũ Tiểu Kiều ngớ người ra, “Cái gì....cái gì mà chẳng còn gì nữa?”
Cô nhìn theo ánh mắy của Tịch Thần Hạn, nhìn xuống trước ngực mình, cô nhanh chóng ôm hai tay lên ngực, mặt hơi đỏ ửng.
“Anh.....”
Tịch Thần Hạn bật cười, “Không thừa nhận sao?”
“Anh!”
“Tôi nói là sự thật, cô muốn bác bỏ sao?”
Cô cúi đầu xuống, “Không có.”
“Có phải cô có tâm sự gì không?” Tịch Thần Hạn hỏi.
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều cảm thấy căng thẳng, “Không có, không có!”
Cô nhanh chóng quay mặt sang bên khác, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, che giấu đi sự chua xót trong lòng.
Anh nhìn thấy rõ ánh sáng u ám trong đáy mắt cô, trên mặt cô tràn ngập sự đau đớn không che giấu được.
Xem ra cô có tâm sự không muốn để anh biết.
“Được rồi, mau ăn cơm đi, không phải cô còn phải ôn tập sao?”
“Ồ, được!” Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng cúi đầu xuống ăn cơm.
Tịch Thần Hạn đột nhiên đứng dậy, “Cô cứ ăn tự nhiên đi, tôi có việc phải đi trước đây.”
Anh vứt lại câu này, không hề quay đầu lại sải bước đi ra khỏi nhà ăn.
Vũ Tiểu Kiều muốn gọi anh lại, nhưng cũng chỉ nhìn thấy bóng hình của anh biến mất ở dưới ánh sáng tươi đẹp.
Tịch Thần Hạn sải bước đi ra khỏi khuôn viên của trường, Đông Thanh đợi sẵn ở bên cạnh xe, kính cẩn mở cửa xe ra cho anh.
“Cậu chủ.”
Tịch Thần Hạn lên xe, “Điều tra xem, gần đây Vũ Tiểu Kiều xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vâng thưa thiếu gia.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn một bàn ăn toàn là đồ ăn mặn thì liền than thở một hơi, sau đó cô lại nở nụ cười.
Người đàn ông này, từ trước đến nay đều là người theo chủ nghĩa đồ ăn mặn, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, sẽ khiến anh bị mất cân bằng dinh dưỡng.
Đợi cô bận xong việc thi cử, khi có thể trở về bên cạnh anh, thì nhất định sẽ nghĩ cách để thay đổi thói quen này của anh mới được.
Cô ăn được hai miếng thì liền không có khẩu vị gì hết, cô đặt đũa xuống nhìn nhà ăn to như vậy mà trống rỗng không có ai, cô đột nhiên cảm thấy thê lương.
Nếu như có một ngày, anh hoàn toàn rời xa cô, thì liệu cô còn có thể thích nghi với cuộc sống không có anh không?
Cô có chút mơ màng, không biết rốt cuộc con đường phía trước nên tiếp tục đi như thế nào?
Cô đứng dậy, đang chuẩn bị rời đi, liền nghe thấy đầu bếp của nhà bếp đang khẽ nói chuyện.
“Cậu Thần thật là người tốt.”
“Đúng vậy! Mỗi ngày nhà ăn còn thừa nhiều thức ăn như vậy, làm ra nhưng lại không có ai ăn, lại không thể không làm theo chế độ của trường học, cuối cùng chỉ có thể đổ đi, thật là lãng phí.”
“Bây giờ thì hay rồi, vừa không phải lãng phí, vừa có thể giúp những đứa trẻ trong cô nhi viện.”
Vũ Tiểu Kiều khẽ chau mày lại, Tịch Thần Hạn từ khi nào mà có nhân tính vậy?
“Anh ấy.....bảo mấy người chuyển những thứ này cho cô nhi viện sao?” Vũ Tiểu Kiều hỏi mấy đầu bếp kia.
Đám đầu bếp cười nói, “Đúng vậy, cậu Thần nói, từ nay về sau, những thức ăn chưa động vào ở trong nhà ăn thì phải chuyển ngay đến cô nhi viện. Còn chi phí của nhà ăn trường học sẽ do cậu Thần tài trợ.”
“........”
“Cô Vũ, đừng nhìn cậu Thần cứ luôn lạnh lùng, cậu Thần thực sự là người tốt, có lòng yêu thương.” Đám đầu bếp đều giơ ngón tay cái lên.
Trái tim của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên cảm thấy cảm động, khoé miệng cô nở nụ cười tươi rói.
Đột nhiên, cô giống như tìm thấy phương hướng của mình trong lớp sương mù dày đặc, tâm trạng cô trở nên tốt hơn nhiều.
Cô không muốn rời xa anh, cô yêu anh, cô muốn ở cạnh anh cả đời.
Cô nhất định tìm cơ hội để mẹ cô thay đổi suy nghĩ về Tịch Thần Hạn, không để mẹ cô ngăn cản bọn họ ở bên nhau nữa.
Vũ Tiểu Kiều bước nhanh ra khỏi nhà ăn.
Cô chuẩn bị trở về ký túc xa tìm An Tử Dụ thì từ xa đã nhìn thấy Cung Cảnh Hào đang đứng ở dưới lầu ký túc xa, khắp người anh ta toả ra hơi thở hung ác nham hiểm, bạn học đi qua ấy đều kính cẩn nhưng lại xa lánh anh ta, chỉ sợ không cẩn thận chọc tức anh ta nên đều rảo bước nhanh hơn đi xa.
Vũ Tiểu Kiều không muốn gặp Cung Cảnh Hào, nên đã quay người rời đi.
Nhưng không ngờ rằng Cung Cảnh Hào đã phát hiện ra cô, anh ta sải bước xông đến, “Vũ Tiểu Kiều, đứng lại!”
“Lại có chuyện gì vậy?” Ánh mắt của cô lạnh lùng trợn trừng mắt nhìn anh ta.
“Yêu đương đến mức ngay cả việc học hành cũng không quan tâm nữa.” Cung Cảnh Hào ném một tờ bài thi kiểm tra về phía Vũ Tiểu Kiều.
“Xem thành tích của cô!”
Vũ Tiểu Kiều biết, lần kiểm tra này cô làm bài không được tốt, cô vừa mới trở về trường học, lại bỏ lỡ nhiều bài như vậy, sao có thể thi tốt được.
“Đây không phải là thi cuối kỳ. Đừng mượn đề tài để nói chuyện của mình.” Vũ Tiểu Kiều tức giận nói.
“Tôi thấy người phụ nữ như cô là bị ngu đần.” Cung Cảnh Hào tức giận.
“Anh cũng là học sinh ở đây, không phải là giáo viên chủ nhiệm, đừng giữ vẻ đe doạ người khác nữa.” Vũ Tiểu Tiểu Kiều hung hãn vứt tờ bài làm kiểm tra xuống đất.
“Vũ Tiểu Kiều!” Cung Cảnh Hào hình như muốn nổi trận lôi đình, ánh mắt của anh ra càng trở nên đáng sợ hơn.
“Trong tương lai tôi sẽ thừa kế ngôi trường này, cô nói xem tất cả mọi thứ ở đây có quan hệ với tôi hay không? Đừng để vì một người mà kéo thấp điểm đánh giá của Strickland xuống.” Toàn thân Cung Cảnh Hào đều là sự lạnh lùng, khiến cho bạn học ở xung quanh đều sợ đến mức nhanh chóng lùi về phía sau, chỉ sợ bị liên luỵ.
Cung Cảnh Hào ép lại gần một bước, “Đừng bỏ ngoài tai lời nói của tôi, cũng đừng tưởng có Tịch Thần Hạn chống lưng cho cô thì cô có thể thuận lợi giành được số điểm mong muốn.”
“Chỗ này là địa bàn của tôi!”
“......”
Vũ Tiểu Kiều lặng lẽ nhắm mắt lại, đợi đến khi cô mở mắt ra thì trong tia sáng trong đáy mắt cô đã sáng như dao.
“Cung Cảnh Hào, tôi sẽ không thua đâu.”
Vũ Tiểu Kiều đẩy Cung Cảnh Hào ra, sải bước chạy về ký túc xá.
Cung Cảnh Hào nhìn bóng lưng của cô chạy đi xa, anh ta giơ nắm đấm lên đánh vào gốc cây ở bên cạnh.
“Người phụ nữ đáng chết này, đáng đời bị người khác lừa.”
Đám bạn học tụ tập lại với nhau, bọn họ khẽ chế giễu, “Xem đi, sắc mặt của cậu Cung đen như đáy nồi.”
“Sao mình thấy dáng vẻ của cậu Cung giống như đang ghen vậy?”
Đám bạn học cảm thấy kinh ngạc, sau đó đều gật đầu hùa theo, “Hình như thật sự là vậy. Lẽ nào cậu Cung thật sự thích Vũ Tiểu Kiều sao?”
“Không biết tự lượng sức mình. Anh ta dám cướp phụ nữ với cậu mình sao?”
“Trên thế giới này hết phụ nữ rồi sao? Sao lại đều thích Vũ Tiểu Kiều vậy?”
“Mình vẫn cảm thấy người cậu Cung thích chắc là Bạch Lạc Băng, chắc không phải là Vũ Tiểu Kiều đâu?”
“Đúng vậy, tại sao cậu Cung lại thích Vũ Tiểu Kiều chứ?”
“Cút! Cút hết đi——”
Cung Cảnh Hào tức giận gào thét lên một câu khiến cho tất cả mọi người nhanh chóng giải tán.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!