Vũ Tiểu Kiều đứng ở trong vườn hoa ở cổng, cô dang hai tay ra đắm chìm trong ánh nắng ấm áp, trên mặt cô nở nụ cười hạnh phúc.
Cô chưa bao giờ cảm thấy giống như hôm nay, cảm thấy ánh nắng ấm áp như vậy, không khí trong lành như vậy, thế giới tốt đẹp như vậy.
Mẹ cô rất thích Tịch Thần Hạn, còn Tịch Thần Hạn lại chung sống với người nhà của cô cũng rất tốt, không có một chút ý chê bai nào, đây là trạng thái tốt nhất mà đời này cô mong đợi nhất.
Cô còn gửi tin nhắn cho An Tử Dụ, “An An, mình cảm thấy bây giờ hạnh phúc đang ở bên cạnh mình, mình hạnh phúc quá.”
Cô nhìn cây hoa hương dương đang đúng lúc nở hoa ở trong vườn, cô đột nhiên mỉm cười, trong đáy mắt cô xoẹt qua một tia xảo quyệt.
Cô ngắt bông hoa hướng dương xuống giấu ở sau lưng, chuẩn bị tặng cho Tịch Thần Hạn, nhưng phát hiện hình như sắc mặt của mẹ cô không quá tốt.
Tịch Thần Hạn và Cao Thuý Cầm đang ngồi ở ghế sofa nói chuyện.
Cao Thuý Cầm hỏi Tịch Thần Hạn, “Nhìn vết sẹo trên tay cậu Thần.....hình như rất dài, nhưng nhìn màu sắc sau khi khôi phục thì hình như miệng vết thương lúc đó chắc không sâu đúng không? Chỉ là va quệt qua bị thương đúng không?”
Nụ cười trên mặt Vũ Tiểu Kiều lập tức trở nên cứng đờ, cô muốn xông lên ngăn cản mẹ cô lại, nhưng hai chân cô nặng như chì, không thể nhấc nổi một bước chân nào hết.
Cô không ngờ rằng mẹ cô lại phát hiện ra vết sẹo trên cánh tay Tịch Thần Hạn.
Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn Tịch Thần Hạn, cô rất muốn ngăn cản Tịch Thần Hạn nói tiếp, nhưng Tịch Thần Hạn đã cười nói.
“Thực ra là rất sâu, sau đó bôi kem trị sẹo, cho nên mờ đi rồi”.
“.....”
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy rõ gương mặt của mẹ cô biến sắc, trắng bệch đến mức không có một chút sắc máu nào, bông hoa hướng dướng trong tay Vũ Tiểu Kiều cũng rơi xuống đất.
Lí Thành Sơn cười haha bưng hoa quả lên, “Ăn hoa quả, ăn hoa quả đi....”
“Chuyện đó, ngại quá, dì có chút không khoẻ, dì lên lầu nghỉ ngơi trước.”
Cao Thuý Cầm đứng dậy, trong lòng bà ta chồng chất tâm sự đi lên lầu.
Lí Thành Sơn thấy sắc mặt của Cao Thuý Cầm không tốt thì nụ cười trên mặt ông ta cũng tan biến.
“Thuý Cầm, bà làm sao vậy?” Lí Thành Sơn lo lắng hỏi.
“Không sao, tôi hơi chóng mặt, muốn nghỉ ngơi một lúc.” Cao Thuý Cầm đóng cửa phòng lại.
Vũ Tiểu Kiều đứng ngớ người tại chỗ cũ, trái tim cô co lại từng cơn một, cô cảm thấy bầu trời của mình đang có một đám mây đen bao phủ, đám mây đó sắp che phủ hết tất cả bầu trời trong xanh của cô.
Tịch Thần Hạn đã nhạy cảm phát hiện được sự bất thường của Cao Thuý Cầm, trong đồng tử đen kịt của anh xoẹt qua một tia u ám.
“Tiểu Kiều, công ty anh còn có việc, tối muộn sẽ qua đón em.” Tịch Thần Hạn đứng dậy tạm biệt.
“Thuý Cầm à, cậu Thần phải đi rồi, bà mau ra tiễn cậu Thần đi.” Lí Thành Sơn hét một tiếng về phía trên lầu, nhưng Cao Thuý Cầm vẫn không có bất kỳ sự đáp lại nào.
“Không cần đâu, dì không khoẻ, cứ để dì nghỉ ngơi.” Tịch Thần Hạn vẫn xem như lịch sự, anh vứt lại câu nói này, đầu cũng không quay lại sải bước rời đi.
Vũ Tiểu Kiều đuổi theo, nhưng chỉ nhìn thấy bóng hình đang lên xe của anh, sau đó xe liền chạy mất, rất nhanh liền biến mất ở chỗ góc quay đầu ở trên đường....
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến Vũ Tiểu Kiều có chút không biết làm thế nào.
“Hai mẹ con con làm sao vậy? Sao sắc mặt ai cũng kém như vậy?” Lí Thành Sơn oán thán một câu liền quay người đi lên lầu đi gõ cửa.
“Thuý Cầm, bà làm sao vậy? Cậu Thần đi rồi, bà cũng không ra tiễn, quá là không nể mặt cậu Thần. Sao bà có thể làm như vậy được chứ? Cậu Thần đã làm cho chúng ta nhiều như vậy.....”
Cao Thuý Cầm đột nhiên xông ra khỏi phòng, bà ta đẩy Lí Thành Sơn ra rồi chạy xuống lầu kéo Vũ Tiểu Kiều đi ra vườn hoa bên ngoài.
“Mẹ.....”
Vũ Tiểu Kiều ngớ người nhìn gương mặt trắng bệch như giấy của mẹ mình.
Cô thấp thoáng nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt mẹ mình.
“Mẹ....mẹ làm sao vậy?” Cô khẽ hỏi.
“Tiểu Kiều, mẹ hỏi con, có phải con sớm đã biết trên tay cậu Thần có vết sẹo phải không? Tại sao con còn nói dối mẹ vậy?”
“Tại sao con phải nói dối?” Cao Thuý Cầm nghiêm giọng quát lên.
“Mẹ....con, con.....con không nói dối, con thật sự không biết.” Vũ Tiểu Kiều cúi đầu xuống, trái tim của cô đập thình thịch.
“Hiểu con không ai bằng mẹ, nhìn dáng vẻ này của con thì mẹ liền biết con đang nói dối.” Cao Thuý Cầm kéo lấy Vũ Tiểu Kiều, giọng nói vừa lạnh lùng vừa đoạn tuyệt.
“Thế mà con lại nói dối lừa mẹ! Con muốn hại chết cả nhà mình sao?”
“Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy?” Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn mẹ mình, “Mẹ, mẹ nói thật với con, có phải mẹ biết chuyện gì rồi không?”
“Đừng hỏi nhiều như vậy! Từ nay về sau, mẹ không cho phép con gặp anh ta nữa.”
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên ngớ người ra, “Mẹ, mẹ nói gì vậy?”
“Tiểu Kiều, mẹ không cho phép con và anh ta ở bên nhau, con bắt buộc phải rời khỏi anh ta ngay lập tức.”
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy buồn cười, “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Sao mà con nghe không hiểu gì vậy?”
“Mẹ nói mẹ không cho phép hai đứa ở bên nhau, hai đứa bắt buộc phải chia tay ngay lập tức.” Cao Thuý Cầm hét lên.
Vũ Tiểu Kiều lập tức lảo đảo, đại não của cô lập tức trở nên trống rỗng, cô lúng túng mở miệng ra, rất lâu sau mới phát ra giọng nói yếu ớt.
“Tại......tại sao?”
“Không có tại sao, tóm lại là không được.”
“Mẹ.....” Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều trở nên run rẩy, cô kéo lấy mẹ mình, “Tại sao vậy....mẹ, mẹ nói cho con biết là tại sao?”
Sự thay đổi xảy ra bất ngờ khiến Vũ Tiểu Kiều hoàn toàn ngỡ ngàng và không biết nên làm thế nào, nước mắt lưng tròng trong khoé mắt của cô như sắp rơi xuống.
“Mẹ....hôm nay mẹ làm sao vậy? Có phải là cơ thể mẹ không khoẻ không? Sao đột nhiên lại kỳ quái như vậy?
“Không phải mẹ không khoẻ, hai đứa không phù hợp, anh ta là người nhà quyền quý bậc nhất, chúng ta thì có thân phận gì, chúng ta không xứng với anh ta.” Cao Thuý Cầm nói.
“Mẹ, trước đó mẹ còn nói, nếu như con có thể gả cho Thần Hạn, thì cả đời này của con chính là người của nhà quyền thế, không phải lo ăn mặc, cho dù không đi làm thì vẫn có thể cơm no áo ấm, cũng có thể chăm sóc tốt cho anh trai, cả đời này của anh trai con cũng được đảm bảo....”
“Hơn nữa, không phải mẹ rất hài lòng về anh ấy sao? Mấy ngày nay mẹ vẫn luôn khen anh ấy, nói anh ấy là người đàn ông hoàn hảo, nói anh ấy là cao phú soái vàng thật hiếm có, hơn nữa phẩm chất cũng tốt, cũng không chê bai anh trai con, đối xử với nhà chúng ta cũng tốt....”
* cao phú soái: cao to, giàu có, đẹp trai
“.....sao mẹ đột nhiên lại không đồng ý vậy?”
“Đủ rồi! Đừng nói nữa.” Cao Thuý Cầm hất tay Vũ Tiểu Kiều ra.
“Mẹ....tại sao vậy? Mẹ nói cho con biết, tại sao vậy?” Nước mắt của Vũ Tiểu Kiều rơi xuống.
Sắc mặt của Cao Thuý Cầm rất không tốt, trên gương mặt của bà ta mang theo vẻ hoang mang lo sợ, “Mẹ nói không được chính là không được! Tiểu Kiều, về sau còn đừng gặp anh ta nữa, hai đứa bắt buộc phải cắt đứt hoàn toàn quan hệ.”
“Không!” Vũ Tiểu Kiều không ngừng lắc đầu.
“Nếu con vẫn cần người mẹ là mẹ, cần cái nhà này thì con bắt buộc phải lập tức huỷ bỏ hôn ước với anh ta.”
Vũ Tiểu Kiều hoàn toàn ngớ người ra, xem ra mẹ cô là nghiêm túc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!