Vũ Tiểu Kiều cảm nhận được ánh mắt tràn ngập thù địch của Bạch Lạc Băng, cô cười nhạt một cái rồi đứng tránh đường.
Cô tưởng rằng nhượng bộ như vậy thì Bạch Lạc Băng sẽ chịu để yên, nhưng không ngờ rằng ngược lại càng khiến cô tức giận đến mức hùng hổ doạ người.
“Nhất Hàng, Tiểu Kiều hôm nào cũng đến bệnh viện, chắc chắn quen thuộc với mọi thứ trong bệnh viện hơn, bảo cô ấy dẫn em đi kiểm tra đi.” Bạch Lạc Băng mềm nhũn nũng nịu trong lòng Tô Nhất Hàng.
Tô Nhất Hàng rất không vui, nhưng ở trước mặt Vũ Tiểu Kiều và người qua người lại trong bệnh viện, nên anh ta cũng không tiện nổi giận.
“Được rồi, đã hẹn sẵn rồi, anh đưa em đi là được.” Tô Nhất Hàng ra sức làm dịu giọng nói nói.
“Nhất Hàng, anh là đàn ông, chắc chắn có chỗ không tiện, Tiểu Kiểu là phụ nữ....”
Tô Nhất Hàng cắt ngang lời cô ta, “Còn có y tá.”
Bạch Lạc Băng không vui nhìn Tô Nhất Hàng, “Cô ấy không phải là bạn tốt nhất của anh sao? Bọn em cũng là bạn cùng lớp. Tại sao cô ấy không thể đi cùng em chứ?”
Đáy mắt của Tô Nhất Hàng xuất hiện một cơn tức giận, khi anh ta sắp nổi giận thì Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng kịp thời lên tiếng.
“Được rồi Lạc Băng, mình đi cùng cậu đi kiểm tra.”
Vũ Tiểu Kiều không hy vọng, hai người họ vì cô mà xảy ra tranh chấp, cũng không muốn nhìn thấy Tô Nhất Hàng khó xử.
Bạch Lạc Băng nở một nụ cười, “Nhất Hàng, anh thấy Tiểu Kiều cũng đã đồng ý rồi, anh sẽ không phản đối chứ?”
Tô Nhất Hàng lo lắng nhìn Vũ Tiểu Kiều, anh ta biết rõ Bạch Lạc Băng sẽ không yên phận, nhưng bây giờ anh ta có lập trường gì để lên tiếng đây? Nếu không Bạch Lạc Băng sẽ càng không buông tha.
“Nhất Hàng, em và Tiểu Kiều qua bên đó là được, anh ở đây đợi em.” Bạch Lạc Băng cười híp mắt nói.
Tô Nhất Hàng không yên tâm lạnh lùng nói, “Hay để anh đưa em đi cho.”
“Sao vậy? Anh vẫn sợ em ăn thịt cô ấy sao? Bây giờ thân phận của cô ấy khác rồi, cô ấy là vợ chưa cưới của cậu Thần của Kinh Hoa, ai dám làm gì cô ấy chứ?” Bạch Lạc Băng nói.
Vũ Tiểu Kiều gật đầu với Tô Nhất Hàng, sau đó cô cùng Bạch Lạc Băng đi về phía phòng kiểm tra.
Tô Nhất Hàng chỉ có thể nhìn bọn họ dần dần đi xa, anh ta từ từ nhắm mắt lại để làm dịu đi nỗi phiền muộn tích tụ trong lòng.
Vũ Tiểu Kiều biết, Bạch Lạc Băng có lời muốn nói với cô, đúng lúc cô cũng có lời muốn nói rõ với Bạch Lạc Băng.
Bạch Lạc Băng đi vào phòng kiểm tra liền đuổi hết nhân viên y tá bên trong.
Đóng cửa lại, chỉ còn lại mỗi Bạch Lạc Băng và Vũ Tiểu Kiều.
Vẻ mặt của Vũ Tiểu Kiều hờ hững nhìn Bạch Lạc Băng, đợi Bạch Lạc Băng mở đầu.
Bạch Lạc Băng hai tay khoanh trước ngực đi đến trước mặt Vũ Tiểu Kiều, cô ta kiêu ngạo ngẩng đầu lên cao, giọng nói lạnh lùng, “Nhìn thấy rồi chứ? Thái độ của anh ấy khi nói chuyện với cô và với tôi là hoàn toàn khác nhau.”
“Anh ấy đối xử với tôi bằng dáng vẻ lạnh lùng!”
Đây vẫn luôn là chân tương sự thật mà Bạch Lạc Băng không muốn thừa nhận nhất, nhưng cô ta đã bị giày vò đến mức không thể không nhìn thẳng vào sự thật, còn sự thù hận của cô ta đối với Vũ Tiểu Kiều cũng càng mãnh liệt hơn.
“Chính là vì cô nên anh ấy mới đối xử với tôi như vậy, từ lúc chúng tôi bắt đầu đính hôn thì anh ấy chưa từng cười với tôi, mà ngược lại anh ấy lúc ấy cũng nở nụ cười dịu dàng với cô.”
“Cô đã có chồng chưa cưới, hơn nữa còn thể hiện tình cảm ở khắp thành phố Kinh Hoa, tại sao cô vẫn không chịu buông tha cho Tô Nhất Hàng.” Giọng nói của Bạch Lạc Băng không kiềm chế được mà cất cao giọng hơn.
Vũ Tiểu Kiều nhìn Bạch Lạc Băng, cô khẽ lên tiếng, “Chúng tôi chỉ là bạn bè mà thôi, là do cô không tin.”
Bạch Lạc Băng căm hận chỉ vào Vũ Tiểu Kiều, “Cô có dám thề rằng cô chưa từng làm những chuyện không cần mặt mũi không?”
“Loại người ngày cả chồng chưa cưới của em gái cũng có thể cướp như cô thì có chuyện gì không dám làm chứ?” Mắt của Bạch Lạc Băng từ từ đỏ lên.
Nhìn thấy Tịch Thần Hạn đến trường học đón Vũ Tiểu Kiều, lại nhìn thấy sự dịu dàng không thể che giấu được trong ánh mắt mà Tô Nhất Hàng nhìn Vũ Tiểu Kiều khiến Bạch Lạc Băng thực sự mất kiểm soát.
“Tôi không muốn cứ dây dưa với cô mãi, nhưng cũng đừng cảm thấy, sự nhẫn nhịn của tôi là vì do tôi chột dạ sợ cô!”
Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nói.
“Nếu như cô chỉ là muốn chế giễu tôi, vậy thì xin lỗi tôi không thể tiếp chuyện cô được.”
Vũ Tiểu Kiều quay người muốn rời đi nhưng bị Bạch Lạc Băng cản đường.
“Tôi cũng không muốn lãng phí thời gian với cô, muốn tôi tin cô cũng được, cô đi nói với Tô Nhất Hàng rằng cô chưa từng thích anh ấy.”
“Cô đừng ngang ngạnh như vậy, chúng tôi không có quan hệ gì hết!” Vũ Tiểu Kiều nổi giận.
Bạch Lạc Băng hất cằm, giọng nói cất cao hơn, “Nếu không có quan hệ gì thì cô sợ gì chứ? Nếu cô đã có chồng chưa cưới thì phải giữ đúng bổn phận, tại sao vẫn khiến người khác tồn tại ảo tưởng.”
Vũ Tiểu Kiều tức đến mức hai tay không ngừng run rẩy, “Được, tôi sẽ đi nói với anh ấy rằng từ nay về sau đừng vì chuyện này mà quấy rầy tôi nữa.”
Vũ Tiểu Kiều đẩy Bạch Lạc Băng ra, xông ra khỏi phòng kiểm tra.
Tô Nhất Hàng lo lắng đứng đợi ở bên ngoài cửa, khi thấy sắc mặt của Vũ Tiểu Kiều không tốt xông ra ngoài thì anh ta liền nhanh chóng sải bước tiến đến.
“Tiểu Kiều, có phải là cô ấy lại nói gì với em không?”
Vũ Tiểu Kiều hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn Tô Nhất Hàng, cô biết Bạch Lạc Băng đang lắng nghe ở trong phòng kiểm tra, cho nên cô lớn tiếng nói với Tô Nhất Hàng.
“Tô Nhất Hàng, anh rất tốt, nhưng em chưa từng thích anh, từ nay về sau chúng ta đừng liên lạc nữa, tạm biệt.”
Nói xong Vũ Tiểu Kiều ngay cả đầu cũng không quay lại rời đi.
Cơ thể cao lớn của Tô Nhất Hàng đột nhiên lảo đảo, trong đáy mắt anh ta hình như có thứ gì đó đột nhiên bị rút ra mất, trái tim anh ta trong chốc lát trở nên trống rỗng.
Tiếp theo, Tô Nhất Hàng nhanh chóng quay người đuổi theo Vũ Tiểu Kiều.
Bạch Lạc Băng từ trong phòng kiểm tra xông ra, “Nhất Hàng.”
Nhưng tiếng gọi của cô ta không hề khiến bước chân của Tô Nhất Hàng dừng lại một giây một phút nào.
Tô Nhất Hàng đuổi theo Vũ Tiểu Kiều ra khỏi bệnh viện.
“Tiểu Kiều, em đợi anh một lúc.” Anh ta đuổi kịp Vũ Tiểu Kiều và chặn cô lại.
“Có phải là cô ấy nói gì với em không? Cô ấy lại làm gì em đúng không?” Tô Nhất Hàng căng thẳng nhìn Vũ Tiểu Kiều, trong đôi mắt dịu dàng của anh ta xuất hiện sự đau đớn nặng nề, khiến Vũ Tiểu Kiều không dám nhìn vào mắt anh ta.
“Không nói gì hết”
“Cho dù cô ấy nói gì và làm gì với em thì anh đều xin lỗi em.”
“Nhất Hàng, anh không cần phải xin lỗi, đây không phải lỗi của anh.”
“Không! Đây là lỗi của anh, tất cả những gì mà anh phải chịu đựng bây giờ đều là báo ứng của anh.” Tô Nhất Hàng kích động đến mức hốc mắt hơi ửng đỏ, trong giọng nói của anh ta có mang theo sự đau khổ rất xót xa.
“Tiểu Kiều....”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng cắt ngang lời anh ta, “Nhất Hàng, em sẽ nhanh chóng trả anh số tiền em nợ anh. Sau này chúng ta......tốt nhất đừng gặp lại nữa.”
Cô cúi sâu đầu xuống, không dám nhìn vào ánh mắt đau thương của Tô Nhất Hàng.
“Thật sự phải như vậy sao?” Giọng nói của Tô Nhất Hàng trở nên run rẩy,
Vũ Tiểu Kiều cố gắng ổn định giọng nói của mình, cô cười nói, “Em không muốn vì quan hệ của chúng ta mà khiến chúng ta suốt ngày phải cãi nhau. Hơn nữa....em cũng đã có chồng chưa cưới rồi.”
Tô Nhất Hàng nhìn chằm chằm vào Vũ Tiểu Kiều, anh ta chỉ cảm thấy trong lồng ngực vô cùng đau đớn, giọng nói cũng trở nên vừa không có sức lực vừa lơ lửng.
“Tiền của anh, em không cần trả lại đâu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!