Đường Khải Hiên kinh ngạc trợn trừng mắt nhìn An Tử Dụ.
Anh ta đang giúp cô ta giải quyết phiền phức, thế mà cô ta lại nổi giận với anh ta!
“Anh có biết bọn họ là ai không? Một bác sĩ như anh vốn không thể đắc tội được.” An Tử Dụ nói.
Thực ra cô ta đang lo lắng, sẽ gây ra phiền phức lớn hơn cho anh ta.
An Tử Dụ nhanh chóng xin lỗi hai cậu ấm kia, “Xin lỗi, anh ấy uống say rồi, không phải anh ấy cố ý đâu.”
“Tôi thay mặt anh ấy xin lỗi hai người.”
“Cô xin lỗi sao?” Hai cậu ấm kia khinh thường bật cười, “Cô xin lỗi thì có tác dụng gì chứ, tôi muốn anh ta đích thân xin lỗi bọn tôi.”
Hai cậu ấm kia cười khinh bỉ một tiếng.
Sao Đường Khải Hiên có thể xin lỗi hai tên kia được.
Hai cận ấm kia dâm dê nhìn An Tử Dụ, “Hắn ta không xin lỗi cũng được, vậy thì phải xem thành ý lỗi của cô rồi.”
“Chỉ cần cô đủ thành ý thì chúng tôi sẽ tha thứ cho anh ta!”
An Tử Dụ đương nhiên hiểu được ý của bọn họ, cô ta nở ra một nụ cười, cố ý làm ra vẻ không hiểu, “Tất cả chi phí ở vũ hội ngày hôm nay đều do tôi thanh toán.”
Hai cậu ấm kia “hừ” một tiếng, “Cô không đồng ý cũng được, hôm nay bọn tôi sẽ đánh chết hắn ta.”
Hai cậu ấm kia xông về phía Đường Khải Hiên, kết quả vẫn bị Đường Khải Hiên dễ dàng quật ngã xuống đất.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.” An Tử Dụ nhanh chóng kéo Đường Khải Hiên ra, “Coi như tôi cầu xin anh được không? Anh uống say rồi, nhanh chónh đi đi!”
“Cô sợ cái gì chứ?” Đường Khải Hiên chau mày lại.
“Anh nói xem tôi sợ cái gì chứ?”
“Tôi đang giúp cô xử lý hai tên khốn nạn này. Lẽ nào cô không nhìn ra bọn chúng có mưu đồ giở trò với cô sao?”
“Đương nhiên là tôi biết rồi, nhưng tôi sẽ dùng cách của tôi để xử lý tốt, không thể bản thân mình chịu thiệt.” An Tử Dụ nhẫn nhịn sự chua xót trong lòng, “Hơn nữa tôi là cô cả nhà họ An, nếu tôi không chịu thì bọn họ cũng không dám ra tay với tôi.”
“Đừng sợ, có tôi ở đây.” Đường Khải Hiên ôm lấy vai An Tử Dụ, dẫn An Tử Dụ bước qua người hai cậu ấm kia.
An Tử Dụ kinh ngạc nhìn Đường Khải Hiên, rốt cuộc người đàn ông này có thân phận gì?
Thật sự chỉ đơn giản là bác sĩ ở trong bệnh viện thôi sao?
Anh ta có thể khiến bố cô ta ra sức giới thiệu cô ta xem mắt, có thể thấy anh ta cũng xuất thân trong nhà quyền thế!
Nhưng cô ta đều biết hết những con giàu quyền thế, tại sao chưa từng gặp Đường Khải Hiên vậy?
Đường Khải Hiên quay đầu liếc hai tên cậu ấm đang nằm ở dưới đất không ngừng kêu rên một cái, giọng nói lạnh lùng bá đạo nói.
“Muốn tìm người báo thù thì cứ đến thẳng tập đoàn Đường Thị tìm tôi, tôi tên là Đường Khải Hiên.”
Tập đoàn Đường Thị.....
“Anh là.....”
An Tử Dụ nhìn Đường Khải Hiên đang ôm mình, tâm trạng cô ta trở nên rối bời.
Hai cậu ấm nằm ở dưới đây cũng hoàn toàn há hốc mồm.
“Anh ta nói cái gì vậy? Tập đoàn Đường Thị.....”
Tập đoàn hàng đầu trong giới giải trí—-tập đoàn Đường Thị sao?
Ở thành phố Kinh Hoa thậm chí cả thế giới, tuy nhà họ Đường không uy danh hiển hách như nhà họ Tịch, nhưng cũng được coi là có địa vị ngang hàng với nhà họ Tịch!
Còn người thừa kế của tập đoàn Đường Thị cũng chính là một trong bốn thiếu gia của thành phố Kinh Hoa.
Nhưng người thừa kế này từ nhỏ đã sinh sống ở nước ngoài, cũng chưa từng xuất hiện trong giới thượng lưu, cho nên mọi người không ai quen biết anh.
“Không ngờ rằng lại là anh ta.” Dáng vẻ kiêu ngạo của hai cậu ấm kia hoàn toàn bị sụp đổ, khi bọn họ bò từ mặt đất lên thì sắc mặt của hai người bọn họ đã trắng bệch.
Bọn họ muốn xin lỗi Đường Khải Hiên, nhưng Đường Khải Hiên đã dẫn An Tử Dụ sải bười rời đi mất rồi.
.........
Tào Xuyên hoàn toàn trở thành trò cười của toàn thành phố Kinh Hoa.
Sắc mặt anh ta u ám đứng ở đó nhìn Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều, sự tức giận và căm hận ở trong lòng anh ta lúc này sớm đã theo máu chảy đi khắp tứ chi và toàn thân, khắp người anh ta toả ra hơi thở nham hiểm.
Anh ta sớm đã vô cùng tức giận, nhưng anh ta không thể đắc tội với Tịch Thần Hạn được, anh ta chỉ có nhẫn nhịn tất cả sự căn hận lại.
Nếu anh ta tiếp tục ở đây cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi, so với việc bị người khác chê cười, thì không bằng nghĩ xem làm thế nào để cứu vãn sự tổn thất.
Anh ta nhanh chóng chuồn mất.
Vũ Tiểu Kiều vẫn luôn đi theo bên cạnh Tịch Thần Hạn, cũng ít nhiều uống một chút rượu.
Nhưng đa số bị Tịch Thần Hạn khéo léo ngăn cản lại, khiến mọi người nhìn cô bằng ánh mắt có ý vị sâu xa, điều này khiến khuôn mặt đỏ ửng cô càng nóng bỏng hơn.
Cô nhìn Tịch Thần Hạn thành thạo ứng phó, giống như mà một vị vua trời sinh, chỉ cần anh đứng ở đó thì sẽ có triều thần đến bái kiến.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Tịch Thần Hạn nghiêng đầu lại, khoé miệng anh khẽ cong lên, “Không quen sao?”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng cúi đầu xuống, “Không có, cũng quen.”
“Đi thôi.” Tịch Thần Hạn thốt ra hai chữ.
“Hả? Bây giờ liền đi sao? Nhưng vũ hội còn chưa kết thúc mà.” Vũ Tiểu Kiều nghiêng đầu quay sang hỏi.
“Tôi đã từng đến rồi.”
“......”
Vũ Tiểu Kiều không biết nói gì, người đàn ông bá đạo này, có cần ngầu như vậy không?
Vũ Tiểu Kiều sải bước theo Tịch Thần Hạn rời khỏi vũ hội.
Tất cả mọi người đều đi theo bọn họ, trên khuôn mặt mang theo nụ cười nịnh hót.
Đây đại khái chính là mọi người nhìn vào!
Cũng chính là vinh dự mà bao nhiêu người hy vọng muốn có được.
Vũ Tiểu Kiều đi theo Tịch Thần Hạn đi qua hành lang tối om đến bãi đỗ xe.
Đông Thanh đã chuẩn bị sẵn xe ở đó.
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều có một chút lo sợ kỳ lạ, cô cứ cảm thấy sau hôm nay thì cuộc đời của cô sẽ bước lên một con đường không thể nào quay đầu lại được.
Nhưng nếu đã bắt đầu bước lên con đường này, thì cô đương nhiên sẽ không có đường quay về.
Màn đêm đen kịt, ở bên đường có những chiếc đèn đường sáng lờ mờ, hoà lẫn với cầu vồng sáng lấp lánh ở trên bầu trời, tô điểm thêm màu sắc đậm đặc cho cảnh đêm đơn điệu.
Vũ Tiểu Kiều ngồi trong xe, cô vẫn luôn cúi đầu xuống, sau đó cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tịch Thần Hạn ở bên cạnh, nói ra ba chữ.
“Cám ơn anh.”
Tịch Thần Hạn liếc nhìn cô một cái, ánh đèn chiếu vào trong mắt cô, giống như những vì sao sáng lấp lánh, đẹp đến mức khiến trái tim của anh phải run rẩy.
Anh kéo cô lại rồi đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi hồng mọng của cô.
“Không có gì.”
“.......”
Vừa đến Ngự Hải Long Loan thì Tịch Thần Hạn bảo cô đứng ở chỗ cũ đợi anh, không biết anh đến bãi đỗ xe nói gì đó với Đông Thanh.
Vũ Tiểu Kiều đứng ở chỗ cũ, trên vai cô đang khoác áo vest của Tịch Thần Hạn, cô không cảm nhận được một chút nào cái lạnh của màn đêm.
Cô cảm thấy ấm áp kéo lấy áo vest trên người, trái tim cô cảm thấy ấm áp theo, cô yên lặng đợi Tịch Thần Hạn quay trở về, nhưng lại nghe thấy một tiếng gọi truyền đến từ sau lưng.
“Tiểu Kiều!”
Vũ Tiểu Kiều quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt vội vàng của Tào Xuyên đi về phía cô.
Vũ Tiểu Kiều chau mày lại, quay người muốn đi vào, nhưng lại bị Tào Xuyên chặn lại, cầu xin muốn nói chuyện với cô.
“Tiểu Kiều, anh sai rồi, em tha thứ cho anh đi!”
Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nhìn anh ta, “Anh đến làm cái gì vậy? Anh có tư cách gì mà muốn tôi tha thứ cho anh vậy?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!