Tào Xuyên kéo chặt lấy Vũ Tiểu Kiều, không chịu buông tay.
“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” Vũ Tiểu Kiều vô cùng tức giận, đẩy bỏ Tào Xuyên ra.
Tào Xuyên lại đẩy theo, thấp giọng cầu xin.
“Tiểu Kiều, đừng như vậy! Dù sao chúng ta cũng từng hẹn hò, anh đối xử với em cũng rất tốt, em đừng tuyệt tình như vậy có được không?”
“Anh biết, anh đã làm rất nhiều chuyện khiến em đau lòng....”
Vũ Tiểu Kiều ép gần lại Tào Xuyên một bước, giọng nói của cô đột nhiên trở nên lạnh lùng cắt ngang lời của Tào Xuyên.
“Tào Xuyên, tôi biết hết những lời anh nói sau lưng tôi, tôi có thể niệm tình cảm trước đây mà không truy cứu nữa, nhưng nếu anh còn tiếp tục quấy rầy tôi thì tôi sẽ cùng anh tính rõ từng chuyện mà anh từng làm với tôi.”
Tào Xuyên nhìn ánh mắt lạnh lùng của Vũ Tiểu Kiểu thì cảm thấy sợ hãi đến mức run cầm cập, anh ta không kiềm được mà lùi về phía sau một bước.
Đây còn là Vũ Tiểu Kiểu của trước đây sao?
Sao đột nhiên lại trở nên khiến người khác sợ hãi kỳ lạ như vậy?
Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nhìn Tào Xuyên một cái, sải bước rời đi.
Tào Xuyên vẫn đứng ngớ người ở chỗ cũ rất lâu mới có thể từ từ khôi phục lại trạng thái bình thường.
“Được lắm, Vũ Tiểu Kiều, cô đủ tàn nhẫn.”
Anh ta kéo kéo cổ áo, tức tối rời khỏi bệnh viện.
Đường Khải Hiên cúi đầu nhìn điện thoại, anh vừa thay bỏ áo blouse trên người, chuẩn bị tan làm về nhà thăm ông nội.
Có người kết bạn với anh ta, chính là người mà ông nội anh ta ra sức giới thiệu.
Anh ta nhấn nút đồng ý.
“Tử Phi Ngư....”
Avatar còn là một con cá hoạt hình.
Đường Khải Hiên lắc lắc đầu, anh ta không thích kiểu con gái giả vờ ngây thơ như vậy.
Anh ta thu lại điện thoại, đi đến bãi đỗ xe dưới hầm thì vừa hay nghe thấy Tào Xuyên ở bãi đỗ xe vừa đi vừa gọi điện thoại.
Giọng nói của Tào Xuyên rất lớn, cho nên Đường Khải Hiên nghe rất rõ.
“Đúng vậy, là cô ta chủ động bảo anh đến bệnh viện, nói muốn gặp anh, còn nói nhớ anh....”
“Thật đấy Kính Kính, sao anh lại lừa em chứ.”
“Cô ta đã đính hôn rồi, còn chúng ta cũng sẽ kết hôn, sao anh có thể liên lạc với cô ta cơ chứ?”
“Nếu như không phải cô ta tìm anh, nói cái gì mà muốn gặp anh thì sao anh có thể đến gặp cô ta, nói cả nửa buổi thì là cô ta muốn nhân cơ hội cậu Thần đi công tác không ở thành phố Kinh Hoa, nên muốn mập mờ với anh.”
“Đúng vậy, anh biết, anh sẽ không làm ra chuyện có lỗi với em, em đã mang thai đứa con của nhà họ Tào anh rồi, em là người mà anh yêu thương nhất.”
Tào Xuyên vừa nói chuyện vừa lên xe.
Đường Khải Hiên chau chặt mày lại.
Vũ Tiểu Kiều lại nhân cơ hội Tịch Thần Hạn không ở thành phố Kinh Hoa mà gặp mặt Tào Xuyên.
Lẽ nào cô không biết, quan hệ của cô và Tào Xuyên rất nhạy cảm sao? Nếu như bị người khác chụp được thì sẽ lại có một trận phong ba nổi lên.
Người phụ nữ này....
Tốt nhất đừng làm chuyện có lỗi với Thần Hạn.
Đường Khải Hiên trở về nhà họ Đường.
Khi vừa vào nhà thì ông nội Đường đã ngồi trên xe lăn xông lên đón anh ta, ông nội Đường luôn truy hỏi anh ta việc đã liên lạc với đối tượng xem mắt hay chưa?
“Cái gì? Còn chưa nói chuyện sao? Mau nói chuyện đi, hẹn địa điểm gặp mặt.”
Ông nội Đường đeo một cặp kính mắt lão, trong tay cầm một cuốn sách, thúc giục Đường Khải Hiên mở điện thoại ra.
Đường Khải Hiên nhìn ông nội anh ta một cái, dáng như giống như một lão nông bị áp bức, “Được, được, được, nói chuyện, bây giờ con nói chuyện luôn đây.”
Anh ta dám không nói chuyện sao?
Nếu không bây giờ ông lão sẽ lập tức bắt anh ta trở về tập đoàn Đường Thị.
Anh ta còn chưa bàn giao xong công việc ở bệnh viện, trong tay còn có một vài bệnh nhân còn chưa xuất viện. Trong đó có Vũ Thanh Tùng là khó giải quyết nhất, tuy nhìn thì thấy bệnh tình đã ổn định, nhưng trên thực tế lại không hề lạc quan.
Ông nội Đường vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Đường Khải Hiên, anh ta chỉ có thể gửi thẳng một câu trên wechat.
“Xin chào, tôi là đối tượng xem mắt của cô ngày mai.”
Ông nội Đường và Đường Khải Hiên nhìn chằm chằm vào điện thoại cả nửa buổi, cuối cùng đối phương cũng trả lời tin nhắn, nhưng chỉ vẻn vẹn có một từ “Ồ”.
Cũng thật là kiêu ngạo.
Đường Khải Hiên nhanh chóng trả lời, “Cô rất thất vọng sao?”
“Anh rất mong chờ sao?” Đối phương trả lời.
Đường Khải Hiên bị chẹn họng.
Anh ta có cái gì mà mong chờ một đối tượng xem mắt chứ? Nếu như không phải bị ông nội ép buộc thì anh ta còn lâu mới đi xem mắt.
“8 giờ sáng mai ở quán cà phê Lam Miêu, ok?” Đường Khải Hiên gửi tin nhắn qua.
“Làm sao để biết người nào là anh?” Đối phương trả lời tin nhắn.
Đường Khải Hiên vò đầu, nhìn về phía ông lão.
Ông nội Đường nghĩ một lúc, nhanh chóng chỉ vào quyển sách ở bên cạnh《Trang tử》.
Đường Khải Hiên ngớ người, chỉ có thể nói với đối phương, ngày mai anh ta sẽ cầm một quyển sách tên là《Trang tử》.
*
Nhà họ Vũ.
Tôn Hồng đuổi theo Vũ Kiến Trung đến phòng sách.
“Kiến Trung à, ông muốn đón Tiểu Kiều về nhà mấy ngày thì được, nhưng đón về ở hẳn thì ông cũng phải suy nghĩ đến tâm trạng của Phi Phi.”
“Phi Phi cũng đã cố hết sức nhẫn nhịn rồi, đó là chồng chưa cưới của nó, thế mà lại bị Vũ Tiểu Kiều cướp mất, bây giờ còn phải luôn luôn ở bên nhau nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều, ông bảo làm sao mà con gái của chúng ta có thể chịu được sự tổn thương như vậy?”
“Tôn Hồng, nếu như Phi Phi hiểu được lòng người thì cũng sẽ không rơi vào bước đường như hôm nay. Bà tưởng rằng, Tịch Thần Hạn tuỳ tiện tìm và đổi bạn gái thì lão phu nhân Tịch sẽ đồng ý sao? Còn không phải là do lão phu nhân không hài lòng với Phi Phi, mới vừa mới gặp Tiểu Kiều đã lập tức đồng ý.”
Vũ Kiến Trung sớm đã hiểu được đạo lý bên trong.
“Phi Phi có tính cách như thế nào thì ông cũng biết, lúc đầu tôi vẫn còn luôn lo lắng, nhà họ Tịch sẽ không hài lòng về nó, không nhờ rằng thật sự là như vậy. Nhưng may mà có Tiểu Kiều, mới không huỷ hoại hôn sự của nhà họ Vũ và nhà họ Tịch.”
Vũ Kiến Trung tức giận nói.
“Từ nay về sau, bà tốt nhất hãy im miệng đi, đối xử với Tiểu Kiều tốt một chút, nếu không....”
Giọng nói của Vũ Kiến Trung trở nên nguy hiểm, “Lúc đầu bà đuổi Tiểu Kiều như thế nào thì bây giờ tôi sẽ đuổi mẹ con bà như vậy.”
Tôn Hồng nghe thấy Vũ Kiến Trung nói như vậy thì hoàn toàn ngớ người.
Bà ta vẫn luôn biết, con người Vũ Kiến Trung rất yêu thích quyền lực, lúc đầu nếu không phải do bố bà ta là quan to thì Vũ Kiến Trung cũng sẽ không kết hôn với bà ta.”
Nhưng làm vợ chồng nhiều năm như vậy, ít nhất cảm thấy Vũ Kiến Trung cũng là đối xử thật lòng với bọn họ.
Nhưng không ngờ rằng, bây giờ ở trước mặt lợi ích lớn hơn thì Vũ Kiến Trung lại đối xử tuyệt tình với hai mẹ con bà ta như con.
Vũ Phi Phi ở trong phòng, tiếng ném đồ đổ vỡ vang lên rất lâu mới từ từ trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt của cô ta căm hận nhìn đống đồ bừa bộn dưới nền đất, mặt cô ta biến sắc, hai mắt đỏ rực.
“Vũ Tiểu Kiều, mày muốn dọn về đây ở sao? Tao sẽ không để mày đạt được mong muốn.”
Cô ta nhanh chóng thay quần áo, trang điểm xinh đẹp rồi túm lấy túi xách vội vàng ra khỏi phòng.
Tôn Hồng hồn vía lên mây rời khỏi phòng sách, liền nhìn thấy Vũ Phi Phi đã trang điểm đi về phía ra khỏi nhà.
Tôn Hồng nhanh chóng đuổi theo, “Phi Phi, con đi đâu vậy?”
Vũ Phi Phi nhìn lên lầu một cái, khẽ nói, “Mẹ, con đi tìm phu nhân Tịch.”
“Con liên hệ bà ấy rồi sao? Mẹ gọi cho bà ấy suốt từ hôm qua đến hôm nay, nhưng bà ấy đều không nghe máy.” Tôn Hồng đau lòng nhìn Vũ Phi Phi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!