Vũ Tiểu Kiều nhìn chiếc cổng xa hoa bây giờ của nhà họ Vũ, đã không còn là nhà họ Vũ mà năm đó cô bị đuổi khỏi nữa.
Bây giờ nhà họ Vũ đã là thị trưởng quan to, ở trong một biệt thự độc lập xa hoa.
Còn Vũ Kiến Trung đã không phải là một vị quan chức địa phương nhỏ bé năm đó nữa, mấy năm nay ông ta thăng quan tiến chức vùn vụt.
Còn Vũ Tiểu Kiều cô từ năm đó bị ghét bỏ đuổi ra khỏi nhà đến lúc được Vũ Kiến Trung và Tôn Hồng cung kính nghênh đón trở về, thật là một vòng tuần hoàn đáng châm biếm!
Sao Vũ Phi Phi và Tôn Hồng có thể dễ dàng đón nhận sự xuất hiện của cô được.
Nhưng mà không sao hết!
Vũ Phi Phi, những chuyện mà mày làm đối với tao, cũng đến lúc nên đòi lại rồi!
“Tiểu Kiều, mau vào đi.” Vũ Kiến Trung nhiệt tình gọi cô.
“Tôn Hồng à, mau lấy dép cho Tiểu Kiều.”
Tôn Hồng không tình nguyện nhìn Vũ Kiến Trung một cái, bà ta cúi người xuống, không can tâm tình nguyện lấy cho Vũ Tiểu Kiều một đôi dép.
Sau đó, Vũ Kiến Trung lại nói, “Tôn Hồng, đi rửa hoa quả cho Tiểu Kiều.”
Sắc mặt Tôn Hồng trở nên u ám, bà ta sải bước đi về phía phòng khách rồi ngồi thẳng lên ghế sofa, “Hôm nay tôi chạy theo ông cả một ngày rồi, tôi rất mệt.”
Lại có thể bảo bà ta hầu hạ con bé chết tiệt kia!
Ở bên ngoài có mặt người ngoài, hôm nay lại có một phóng viên đi theo, bà ta không thể không nở nụ cười với cô, bây giờ về nhà rồi, còn muốn bà ta thấp kém làm người giúp việc cho cô sao?
Vũ Kiến Trung trợn trừng mắt nhìn Tôn Hồng một cái, sau đó ông ta liền cười nói với Vũ Tiểu Kiều, “Tiểu Kiều vào đi, chỗ này cũng là nhà của con, con đừng cảm thấy phải cẩn trọng.”
Vũ Kiến Trung nhanh chóng kéo Vũ Tiểu Kiều vào nhà, để bày tỏ sự nhiệt tình đối với Vũ Tiểu Kiều, ông ta đã đích thân hạ mình đi rửa hoa quả, sau đó bưng lên.
“Tiểu Kiều, ngồi đi, đừng khách sáo.” Vũ Kiến Trung cười nói.
Vũ Tiểu Kiều đứng yên không cử động, ánh mắt lạnh lùng.
“Thật là bước vào nhà quyền thế liền khác hẳn, con người cũng trở nên kiêu ngạo thanh cao.” Tôn Hồng kỳ lạ lẩm bẩm một câu.
“Tiểu Kiều, còn đừng để ý, do mẹ con mệt quá thôi.” Vũ Kiến Trung vẫn giữ nụ cười như cũ.
“Mẹ sao? Ai vậy?” Vũ Tiểu Kiều cảm thấy buồn cười.
Đây thật là một tình thế nghịch chuyển long trời lở đất của đời người.
“Dù sao cũng là người một nhà, nếu bố và dì đã kết hôn rồi thì con cũng nên gọi bà ấy là mẹ, giống như gọi Lí Thành Sơn là bố vậy.”
Tôn Hồng lập tức trợn trừng mắt lên, bảo Vũ Tiểu Kiều gọi bà ta là mẹ, không bị nhầm lẫn gì chứ.
“Cho nên nói, Kiến Trung, một đứa con gái gọi người khác là bố mà ông vẫn còn xem là bảo bối sao?” Tôn Hồng hừm lên một tiếng.
“Đó là trách nhiệm vì Lí Thành Sơn mấy năm nay tận tâm tận lực nuôi dưỡng tôi, tôi có nghĩa vụ phải coi ông ấy là bố.” Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nói.
Tôn Hồng “ôi trời” một tiếng, “Chậc, chậc, chậc, thật là buồn cười, Kiến Trung ông xem xem, đứa con gái bảo bối của ông, còn xem một người ham mê cờ bạc quan trọng hơn bố đẻ là một người giữ chức quan lớn thị trưởng.”
“Tuy ông ấy là một người ham mê cờ bạc, nhưng khi tôi còn nhỏ đã không bỏ rơi tôi, ông ấy nuôi dưỡng tôi trưởng thành, cho tôi đi học.”
Vào mấy năm trước, khi Lí Thành Sơn vẫn còn chưa dính líu vào cờ bạc thì ông ấy cũng là một người đàn ông tốt biết vun vén cho gia đình, chăm sóc vợ và con.
Nhưng mấy năm nay, Lí Thành Sơn giống như hoàn toàn biến thành một người khác.
Cho dù như vậy thì Vũ Tiểu Kiều vẫn rất cảm động và ghi nhớ công ơn nuôi dưỡng cô từ bé đến lớn của Lí Thành Sơn.
Ai cũng đều có thể nói Lí Thành Sơn không tốt, chỉ duy nhất có Vũ Kiến Trung và Tôn Hồng thì không có tư cách.
Bởi vì từ bé đến lớn, Vũ Kiến Trung ngoài việc chi trả một phần tiền thuốc men của anh trai cô, ngoài việc cho cô sinh mạng thì ông ta chưa làm bất cứ trách nhiệm nào mà một người bố nên làm cả.
Mấy hôm trước, anh trai cô phát bệnh nhập viện, mẹ cô gọi điện cầu cứu Vũ Kiến Trung, Vũ Kiến Trung nói mấy lời máu lạnh tuyệt tình, từng chữ từng chữ một như khắc sâu vào trong lòng cô.
Một người bố ngay cả tính mạng của con trai ruột của mình cũng có thể bỏ mặc, cô đối với ông ta ngoại trừ căm hận thì khó có thể có bất cứ tình cảm gì.
Vũ Kiến Trung nhìn thấy sự căm hận trong đáy mắt Vũ Tiểu Kiều thì ông ta cảm thấy có chút sợ hãi, lại có một chút hổ thẹn.
“Tiểu Kiều, mấy năm nay bố vẫn luôn bận rộn công việc, thực sự có chút lơ là hai anh em con, con đừng trách bố, bố sẽ bù đắp cho bọn con.”
Tôn Hồng tức giận nói, “Nhưng việc ông làm cho bọn họ vẫn chưa đủ nhiều sao? Có tháng nào mà không cho bọn họ tiền! Những loại thuốc nhập khẩu mà Vũ Thanh Tùng uống còn đắt hơn cả vàng bạc, vì để chi trả những chi phí đó, cả nhà chúng ta vẫn luôn phải nhịn ăn nhịn mặc, ông làm cho bọn họ vẫn chưa đủ sao?”
“Sao bây giờ lại làm ra vẻ chúng ta nợ bọn họ vậy, rốt cuộc chúng ta đã nợ bọn họ cái gì vậy?” Tôn Hồng cất cao giọng hơn.
Vũ Tiểu Kiều nhìn phòng khách được trang hoàng sang trọng một cái, cô cười mỉa mai nói, “Thực sự phải nhịn ăn nhịn mặc.”
“Bố con là thị trưởng, trong nhà phải trang hoàng ra dáng một chút, nếu không sẽ khiến người khác chê cười, hơn nữa khi dì gả cho bố con cũng mang theo rất nhiều của hồi môn. Cái nhà này có hơn một nửa là của nhà họ Tôn.” Tôn Hồng một tay chống nạnh, bộ dạng giống như sắp đánh xé Vũ Tiểu Kiều vậy.
Ánh mắt của Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng trợn trừng mắt nhìn Tôn Hồng một cái, cô quay người liền đi về phía ra ngoài cửa.
Vũ Kiến Trung nhanh chóng cản Vũ Tiểu Kiều lại, quát Tôn Hồng, “Bà không thể bớt nói hai câu lại được sao? Hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Kiều về nhà.”
Tôn Hồng quát lên một tiếng, “Tôi là muốn cho nó biết, nhà chúng ta không nợ bọn họ cái gì hết, đừng lúc nào cũng làm ra vẻ đòi nợ vậy.”
Ánh mắt của Vũ Tiểu Kiều căm hận nhìn về phía Tôn Hồng, “Bà thực sự không nợ chúng tôi cái gì hết, phá hoại hôn nhân và gia đình của người khác, cũng phải là do hai người ăn nhịp với nhau, là kết quả do hai người cùng nhau tạo ra.”
Tôn Hồng và Vũ Kiến Trung đều nghiêm mặt lại.
Sau đó, Tôn Hồng nổi giận, điều mà bà ta không chấp nhận được nhất chính là người khác nói bà ta phá hoại gia đình người khác.
“Cho nên, mày phải cướp chồng chưa cưới của Phi Phi, để báo thù tao sao?” Tôn Hồng hét lên.
Vũ Kiến Trung nhanh chóng xông lên, dùng sức kéo Tôn Hồng ra, “Im miệng lại.”
“Lão phu nhân nhà họ Tịch đã đem bảo vật gia truyền của nhà họ Tịch truyền cho Tiểu Kiều rồi, điều này chứng minh Tiểu Kiều là thiếu phu nhân chính thức mà cả nhà họ Tịch thừa nhận, làm gì có việc cướp chồng chưa cưới của Phi Phi.” Vũ Kiến Trung quát lên nói.
Lúc này Tôn Hồng mới nhớ ra, Vũ Tiểu Kiều của bây giờ đã không còn là Vũ Tiểu Kiều của trước đây, lúc nãy khi bà ta kích động vẫn coi Vũ Tiểu Kiều là Vũ Tiểu Kiều yếu đuối của trước đây.
Tôn Hồng hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng, bà ta nở ra một nụ cười gượng gạo.
“Haha, được rồi, được rồi, không nói nữa, không nói nữa.”
Vũ Kiến Trung lại nhanh chóng nở nụ cười bước đến kéo lấy tay Vũ Tiểu Kiều, “Dì của con chính là thẳng tính như vậy, trong lòng có cái gì liền nói cái đó, con đừng để ý, con mau ngồi xuống đi, đến cũng đã đến rồi, bố không cho phép con đi.”
Vũ Tiểu Kiều vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, không hề cử động.
Cô không muốn ở nhà họ Vũ một giây một phút nào, chỗ này tràn ngập sự ức chế khiến cô ngạt thở.
Tuy trước khi đến cô đã chuẩn bị tâm lý chiến đấu ác liệt, nhưng cô phát hiện cô vẫn thích yên tĩnh hơn, chứ không phải là đấu qua đấu lại.
“Tiểu Kiều, coi như bố cầu xin con, cậu Thần đi công tác rồi, cậu Thần có dặn dò bố chăm sóc tốt cho con. Trước khi cậu Thần trở về, con cứ ở nhà, đợi cậu Thần trở về đến đón con thì con hãy trở về.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!