Cung Cảnh Hào dẫn Vũ Tiểu Kiều rời khỏi hộp đêm Kim Sa Than.
Sau khi lên xe, anh ta phóng xe lao như bay.
Vũ Tiểu Kiều ngồi ở phía sau, cô vén bỏ áo vest trên đỉnh đầu ra, tức giận trợn trừng mắt nhìn Cung Cảnh Hào ở phía trước, cô lớn giọng nói.
“Anh sẽ tốt bụng giúp tôi như vậy sao? Nói đi, anh lại muốn làm cái gì vậy?”
Vũ Tiểu Kiều mới không tin, Cung Cảnh Hào lại chỉ đơn thuần giúp cô giải vây.
Người đàn ông này chỉ sợ thiên hạ không loạn, đặc biệt căm hận cô đến mức suốt ngày chơi đùa cô trong lòng bàn tay để mua vui cho anh ta.
Cung Cảnh Hào vừa lái xe vừa nói.
“Bây giờ cô đang lọt top tìm kiếm, đám phóng viên rất có hứng với những chuyện của cô, cho dù cô hắt hơi một cái thì bọn họ cũng muốn nghĩ ra chút lý do để tung tin ra, bởi vì bây giờ tin tức liên quan đến cô bán cho các trang web và truyền thông đều có giá rất cao.”
“Cho dù giúp cô giải quyết hết lần này đến lần khác thì bọn họ vẫn giống như đàn muỗi đuổi mãi không hết mà quấn lấy cô, cho đến khi mất đi hứng thú mới thôi.”
“Cho nên cô vẫn phải tự mình cẩn thận, đừng để bọn họ nắm được thóp cô lần nữa.”
Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn Cung Cảnh Hào, anh ta đang thiện chí nhắc nhở sao?
Cung Cảnh Hào lái xe trở về Ngự Hải Long Loan.
Anh ta dẫn Vũ Tiểu Kiều lên thẳng tầng 57- nhà của Cung Cảnh Hào.
Vũ Tiểu Kiểu nhanh chóng hất bỏ bàn tay to lớn của Cung Cảnh Hào ra, cô cởi bỏ áo vest trên người xuống ném xuống đất.
Ánh mắt của Cung Cảnh Hào hơi u ám, người phụ nữ này lại dám vứt bỏ quần áo của anh!
Vũ Tiểu Kiều trợn trừng mắt nhìn Cung Cảnh Hào, sắc mặt của cô bởi vì lúc trước bị hoảng sợ mà vẫn còn có chút trắng bệch.
Cung Cảnh Hào cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng buồn bực xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, ánh mắt hốc hách từ trước đến nay đột nhiên trở nên dịu dàng.
“Sao vậy? Hình như cô rất không thích đến chỗ tôi.”
Vũ Tiểu Kiều căm hận nhìn chằm chằm vào anh ta, lớn tiếng nói, “Tôi phải đi!”
Cung Cảnh Hào chắn đường cô.
“Tránh ra!”
Cung Cảnh Hào đứng yên bất động.
Vũ Tiểu Kiều nhớ đến việc trước đó ở khách sạn, vào hôm tiệc đính hôn, những lời nói Cung Cảnh Hào nói với cô, khiến lồng ngực cô không kiềm được mà cảm thấy ngạt thở, cô càng cảm thấy chống đối với Cung Cảnh Hào hơn.
“Rốt cuộc anh có tránh ra hay không?”
“Không tránh!”
“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
“Không làm cái gì, chỉ là nhìn thấy cô khó sống thì trong lòng tôi rất thoải mái.”
Hô hấp của Vũ Tiểu Kiều ngưng trệ lại, ánh mắt của cô càng trở nên căm hận hơn.
Cung Cảnh Hào tức giận, anh ta bóp lấy cái cằm xinh đẹp của Vũ Tiểu Kiều, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt cường thế của anh ta.
“Đừng dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm vào tôi, tôi rất không thoải mái!”
Vũ Tiểu Kiều dùng lực vùng vẫy, nhưng lại không hất bỏ được bàn tay to lớn của anh ta.
“Cung Cảnh Hào! Anh phát điên cái gì chứ?” Vũ Tiểu Kiều lớn tiếng hét lên.
Bởi vì tức giận, nên trên khuôn mặt trắng bệch của Vũ Tiểu Kiều lúc này trở nên đỏ ửng, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Trên chóp mũi xinh đẹp của cô có những giọt mồ hôi lấm tấm óng ánh khiến người khác không nhịn được mà nảy sinh sự kích động muốn cắn lên nó một miếng.
Cung Cảnh Hào từ từ cúi đầu xuống, lại gần Vũ Tiểu Kiều, anh ta không kiềm được mà nảy sinh cảm giác kỳ lạ trong tim, giọng nói lạnh lùng của anh ta cất lên.
“Trở thành vợ chưa cưới của cậu tôi có phải cảm thấy rất vui không?”
“Nói chuyện với tôi cũng dám lớn tiếng như vậy sao?”
Vũ Tiểu Kiều cố gắng ưỡn thẳng lưng lên, không để cho Cung Cảnh Hào nhìn thấy bất kỳ sự sợ hãi nào của cô.
“Theo vai vế, hình như anh bây giờ không có tư cách đối xử với tôi như vậy. Buông tay ra.”
Vũ Tiểu Kiều lại vùng vẫy một lúc, Cung Cảnh Hạo vẫn không buông tay.
“Cô đúng là người phụ nữ ngốc nghếch, cô tưởng rằng cậu tôi sẽ yêu cô sao? Đừng nằm mơ nữa.”
“Trong lòng anh ta có một bí mật không thể để cho người khác biết, anh ta căm hận tất cả phụ nữ trong thiên hạ, anh ta chỉ lợi dụng cô làm lá chắn thôi.”
Trái tim Vũ Tiểu Kiều trở nên lo lắng, cô kinh ngạc nhìn Cung Cảnh Hào, cô đè nén giọng nói của mình lại.
“...bí mật gì vậy?”
“Năm năm trước, người phụ nữ đó.....” Cung Cảnh Hào đang định nói thì chuông cửa reo lên.
Ting ting ting!
Tiếng chuông cửa cắt ngang lời của Cung Cảnh Hào, anh ta cảm thấy rất bực bội, anh ta hất Vũ Tiểu Kiều ra đi mở cửa.
Khoảng khắc mở cửa ra khiến Cung Cảnh Hào ngớ người lại.
“Cậu!”
Trái tim của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên trở nên hồi hộp.
Tịch Thần Hạn!
Sao anh lại đến vậy?
Tịch Thần Hạn không hề lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn thẳng vào Vũ Tiểu Kiều.
Khoảng khắc cô nhìn vào mắt anh thì trong lòng bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng.
Tịch Thần Hạn nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều hoàn toàn không có tổn thất gì thì khuôn mặt như được thả lỏng ra.
“Chúng ta về thôi.”
Tịch Thần Hạn bá đạo lên tiếng.
Một câu nói nói đến mức vô cùng thân mật, giống như là đến đón người phụ nữ của anh về nhà vậy, rất thân mật và tuỳ ý.
Cung Cảnh Hào vội vàng bước đến, khi anh ta định lên tiếng thì liền bị Tịch Thần Hạn dứt khoát cắt ngang.
“Cảnh Hào, cậu đã biết chuyện vừa nãy rồi, con chăm sóc mợ rất tốt.”
Mợ.....
Trái tim Cung Cảnh Hạo trở nên tắc nghẽn, hai nắm tay anh ta từ từ nắm chặt lại, từng khớp ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Tịch Thần Hạn liếc Cung Cảnh Hào một cái, ánh mắt của anh lạnh lùng, khoé môi anh nở ra một nụ cười như cười như không, anh nắm lấy tay Vũ Tiểu Kiều.
“Tiểu Kiều, tuy bây giờ em là mợ của Cảnh Hào, nhưng vẫn phải cảm ơn Cảnh Hào.”
“Nó giúp em giải quyết một phiền phức lớn.”
Vũ Tiểu Kiều rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của Cung Cảnh Hào rất không tốt, nhưng cô vẫn khẽ nói.
“Mợ ở đây cám ơn cháu, cám ơn cháu, Cảnh Hào.” Khoé môi Vũ Tiểu Tiểu nở ra một nụ cười rất sảng khoái.
Đã nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng đến lượt cô giẫm cho Cung Cảnh Hào một cái.
Gương mặt đẹp trai của Cung Cảnh Hào cau có lại, trong cơ thể anh ta giống như có một luồng sức mạnh phun trào từ trong núi lửa đang cuồn cuộn trào dâng, luồng sức mạnh này bất cứ lúc nào cũng có thể thoát ra khỏi sự ràng buộc trong cơ thể anh mà bộc phát ra.
Tịch Thần Hạn không nhìn Cung Cảnh Hào thêm một cái nào nữa, anh dẫn Vũ Tiểu Kiều rời khỏi nhà của Cung Cảnh Hào.
Cung Cảnh Hào nhìn chằm chằm vào vị trí Vũ Tiểu Kiều đứng lúc nãy, ánh mắt của anh ta càng lúc càng trở nên đen kịt, giống như trên trời bao phủ toàn là mây đen.
Trong lòng anh ta xuất hiện một mùi vị không nói rõ được, nó chắn ngang trong lồng ngực anh ta, vô cùng khó chịu.
“Người phụ nữ đáng chết không biết tốt xấu, nếu Cung Cảnh Hào tôi còn giúp cô thì tôi không phải là người!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi.
*
Tịch Thần Hạn dẫn Vũ Tiểu Kiều đi thẳng lên lầu trở về “nhà” của bọn họ.
Tịch Thần Hạn không nói một câu nào, khiến không khí xung quanh rất kiềm nén, giống như đang ở biên giới của quả bom sắp nổ tung.
Vũ Tiểu Kiều dè dặt nhìn Tịch Thần Hạn một cái, khắp người anh toả ra hơi lạnh toát, khiến người khác cảm thấy lạnh từ đầu ngón chân lên đến đỉnh đầu.
Lời nói của Cung Cảnh Hào phảng phất bên tai cô.
Năm năm trước sao?
Người phụ nữ đó?
Là người phụ nữ nào?
Hoá ra ở bên cạnh anh thật sự đã từng xuất hiện một người phụ nữ khiến anh thay đổi!
Chẳng trách anh ghét phụ nữ giả dối như vậy, người phụ nữ đó nhất định đã khiến anh bị tổn thương rất sâu chứ?
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều xuất hiện một sự đau đớn thấu tim, khiến hốc mắt cô không kìm được mà hơi đỏ lên.
Đột nhiên, Vũ Tiểu Kiều hắt hơi một cái, phá vỡ không khí đang bị đông cứng, không khí xung quanh cũng dần dần lưu thông trở lại.
Tịch Thần Hạn nhìn cô, giọng nói hờ hững, “Bị cảm lạnh sao?”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng day day mũi, không ngừng lắc đầu.
Tịch Thần Hạn đi đến chỗ tủ thuốc lấy thuốc vứt cho Vũ Tiểu Kiều, “Uống đi.”
“Tôi không sao.” Cô nói.
Cho dù bình thường bị cảm cúm thật thì cô cũng rất ít uống thuốc, hơn nữa bây giờ chỉ hắt hơi có một cái, rất có khả năng là bị sự lạnh lùng trên người Tịch Thần Hạn doạ cho sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!