Dương Tuyết Như lúc này thật sự muốn nổi giận.
Nhưng Tịch Thần Hạn nói không sai, cho dù là Vũ Tiểu Kiều hay Vũ Phi Phi thì đều là con gái thị trưởng, thực sự không có gì khác biệt.
Thứ mà Dương Tuyết Như muốn đó chính là mối quan hệ thông gia với thị trưởng Vũ để đạt được mục đích của bà ta.
Nhưng Tịch Thần Hạn là đâm cho bà ta một nhát như vậy, rõ ràng là anh có mục đích khác.
Đối tượng đính hôn đột nhiên đổi sang là Vũ Tiểu Kiều, bà ta còn có thể kiểm soát như thế nào được nữa.
Dương Tuyết Như hít sâu một hơi, đè nén cơn tức giận đang trào dâng trong lồng ngực bà ta, bà ta có chút hối hận vì vội vàng công khai rạn nứt quan hệ với Tịch Thần Hạn như vậy.
“Thần Hạn, chỉ là do mẹ tức giận việc con không nói trước với mẹ một tiếng khiến mẹ ở trên tiệc rượu rất bẽ mặt.”
“May mà thị trưởng Vũ không nói gì cả, nếu không thật sự sẽ kết thù với ông ta rồi.” Giọng nói của Dương Tuyết Như dịu xuống.
“Thị trưởng Vũ còn không dám kết thù với nhà họ Tịch chứ.” Giọng nói khinh thường của Tịch Thần Hạn cất lên.
“Dù sao ông ta cũng là thị trưởng, trong tay có quyền, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.” Dương Tuyết Như cố gắng nở ra một nụ cười.
“Cảm ơn mẹ đã nhắc nhở, con hiểu rồi, về sau con sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm.” Tịch Thần Hạn che giấu đi sự sắc bén trong khoé mắt, cố gắng làm ra vẻ khiêm tốn.
“Nếu như mẹ không còn chuyện gì nữa thì con đi trước đây, công ty còn nhiều việc chưa xử lý xong.”
“Muộn như vậy vẫn còn làm việc sao? Con cũng phải chú ý giữ gìn sức khoẻ đấy.”
“Hôm nào có thời gian thì dẫn Tiểu Kiều về nhà cổ ăn cơm, mẹ cũng phải làm quen với con bé hơn.” Dương Tuyết Như lại khôi phục dáng vẻ của người mẹ hiền từ.
Bà ta thật sự rất muốn làm quen với Vũ Tiểu Kiều hơn để xem rốt cuộc cô có bản lĩnh gì mà có thể khiến cho một Tịch Thần Hạn không có hứng thú với phụ nữ bất chấp tất cả cũng phải bảo vệ ở bên cạnh mình.
“Ừm được, có thời gian thì con nhất định đưa cô ấy về.”
Tịch Thần Hạn nhìn thấy mùi vị của nguy hiểm ở trong đáy mắt của Dương Tuyết Như, cũng hiểu được chỉ sợ Dương Tuyết Như gây bất lợi cho Vũ Tiểu Kiều.
Tịch Thần Hạn quay người rời đi.
Người mà Tịch Thần Hạn anh muốn bảo vệ thì ai dám động vào chứ.
Sau khi Tịch Thần Hạn rời đi thì Dương Tuyết Như nổi giận nổi đình.
“Được lắm Tịch Thần Hạn, bây giờ bắt đầu đối phó với ta rồi.”
Dương Tuyết Như cầm điện thoại lên gọi điện cho Cung Cảnh Hào.
Cung Cảnh Hào vừa nghe máy thì liền nghe thấy tiếng hét của Dương Tuyết Như.
“Cung Cảnh Hào!!! Cháu sớm đã biết vợ chưa cưới của nó không phải là Vũ Phi Phi mà lại không nói cho ta?”
Cung Cảnh Hào sớm đã chuẩn bị sẵn chuyện bị Dương Tuyết Như mắng, nhưng tiếng hét đến bất ngờ như vậy, vẫn khiến màng nhĩ anh ta bị đau nhói.
“Bà ngoại, trước đó cháu đã gọi điện cho bà rồi, nhưng bà vốn không nghe cháu nói xong liền cúp điện thoại của cháu.” Cung Cảnh Hào nói.
Dương Tuyết Như nhớ đến cuộc gọi của Cung Cảnh Hào trước đó, bà ta tức giận đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội, “Bây giờ Tịch Thần Hạn muốn lật đổ bà. Haha.....nó vẫn còn quá non cháu có biết không?”
Cung Cảnh Hào không lên tiếng.
“Cảnh Hào, cháu tích cực tranh giành cho bà ngoại một chút. Nhà họ Cung nhất định phải thắng trong lần đấu giá miếng đất này, chỉ cần cháu nghe theo sự sắp xếp của bà ngoại thì bà tin rằng sẽ có một ngày nhà họ Cung sẽ nuốt trọn được nhà họ Tịch.”
“Cảnh Hào, bây giờ bà ngoại đặt tất cả sự hy vọng lên người cháu, cháu đừng có làm bà ngoại thất vọng.”
Cung Cảnh Hạo đồng ý một tiếng, cũng không nói gì.
Anh ta vẫn luôn không thấy rằng một nhà họ Cung vừa mới hưng thịnh được hai đời thì sao có thể thôn tính được nhà họ Tịch đã hưng thịnh mới đời.
Anh ta cũng không hiểu ra được vì sao bà ngoại anh ta lại muốn khiến nhà họ Cung lớn mạnh hơn để thôn tính nhà họ Tịch, theo lý mà nói mẹ của anh ta không phải là con đẻ của bà ngoại anh ta, cậu Thần của nhà họ Tịch mới là con ruột của bà ngoại, bà ta nên vì con trai bảo bối của mình mà suy nghĩ mà yêu thương, làm gì có đạo lý giúp đỡ con nuôi để chèn ép con đẻ của mình chứ.
Bên trong có lẽ ẩn chứa tin tức bí mật gì của nhà quyền thế, nhưng mẹ anh ta nhất định không chịu nói, anh ta cũng không thể hỏi bà ngoại mình, chỉ có thể bà ngoại bảo anh ta làm gì thì anh ta liền làm cái đó.
“Cảnh Hào, bất cứ lúc nào cũng phải đợi điện thoại của bà, hành động của chúng ta phải nhanh hơn, nếu không miếng đất kia rất có thể không phải của nhà họ Cung nữa, bây giờ bà sẽ gọi điện cho thị trưởng Vũ, hỏi ông ta xem tình hình như thế nào.”
“Vâng, thưa bà ngoại.”
Cung Cảnh Hào cúp điện thoại của Dương Tuyết Như, trên mặt anh ta lộ ra sự tức giận.
Trên tivi mà anh ta xem chính là cảnh hiện trường hôn lễ của Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều đang được phát, anh ta bực bội muốn tắt tivi, nhưng lại ấn nút “dừng lại”, anh ta dừng lại cảnh Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều.
Anh ta nhìn Vũ Tiểu Kiều cười đến mức vô cùng xán lạn và xinh đẹp, anh ta khẽ cười giễu cợt.
“Người phụ nữ ngốc nghếch đáng chết này.” Anh ta nghiến răng khẽ hét lên.
“Người phụ nữ ngốc nhất thế giới này chính là cô.”
“Cô tưởng rằng anh ta thật lòng yêu cô sao? Sao Tịch Thần Hạn có thể yêu người phụ nữ khác được.”
.......
Vũ Kiến Trung ở phòng sách nhận được điện thoại của Dương Tuyết Như.
“Thị trưởng Vũ, con gái của ông và con trai tôi đã đính hôn rồi, chuyện trước đó ông đồng ý với tôi....” Dương Tuyết Như kéo dài giọng nói.
“Điều đó là đương nhiên, nhất định sẽ làm theo ý của phu nhân Tịch, tôi sẽ lập tức dặn dò thư kí và nhân viên đi xử lý chuyện này.” Vũ Kiến Trung lập tức cười haha trả lời.
Dương Tuyết Như rất ngạc nhiên.
Bà ta không ngờ rằng sau khi Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều đính hôn thì Vũ Kiến Trung vẫn làm theo ý trước đó đã đồng ý với bà ta.
Nếu như là như vậy thì rốt cuộc mục đích và chân tướng mà Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều đính hôn là gì?
Dương Tuyết Như nghĩ mãi mà không hiểu được, nếu như sự việc vẫn có thể làm theo sự sắp xếp trước đó của bà ta thì bà ta vẫn nên tranh thủ thời gian nhanh chóng thực hiện.
“Vậy được, tôi cũng sẽ bảo nhà họ Cung làm phong phú và toàn diện tài liệu chuẩn bị để gửi cho thị trưởng Vũ.”
Vũ Kiến Trung do dự mất mấy giây rồi nói, “Phu nhân Tịch, bây giờ chúng ta cũng được coi là thông gia, có thể nói thật một câu được không? Vốn dĩ đã nói trước là Phi Phi, sao đột nhiên lại biến thành Tiểu Kiều vậy?”
“Cái đó....haha, đây đều là ý của Thần Hạn, nhưng cho dù nói thế nào thì đều là con gái của thị trưởng Vũ đúng không? Lẽ nào thị trưởng Vũ có điều gì không hài lòng sao?”
“Không có, không có, bây giờ là thời đại yêu đương tự do rồi, cậu Thần thích là tốt, thích là tốt.” Bây giờ Vũ Kiến Trung nào dám nói không hài lòng.
“Hơn nữa trước đó Thần Hạn thực sự không công bố với bên ngoài rằng người đính hôn là Phi Phi, tất cả là do chúng ta hiểu lầm rồi. Thị trưởng Vũ, ông vẫn nên cố gắng an ủi Phi Phi đi, đừng để đến lúc lại gây ra chuyện gì không vui, khiến hai nhà mất hết thể diện.”
“Nhất định, nhất định, tôi nhất định sẽ cố nói Phi Phi, dù sao Tiểu Kiều cũng là chị của nó, gây ra chuyện gì làm tổn thương tình cảm chị em thì cũng không hay.” Vũ Kiến Trung vội vàng cười haha nói.
Bây giờ chuyện đã đến nước này rồi, cho dù là Vũ Tiểu Kiều hay là Vũ Phi Phi, cho dù tình cảm của ông ta và Vũ Tiểu Kiều không quá tốt, nhưng dù sao cũng là con gái của ông ta.
Chỉ cần nhà Tịch và nhà họ Vũ liên hôn thành công thì đối với Vũ Kiến Trung đều là chuyện tốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!