Khi bà nội Tịch đeo sợi dây chuyền ru-bi lên cổ Vũ Tiểu Kiều thì tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức ngẩn người ra.
“Sợi dây chuyền ru-bi đó là đồ gia truyền của nhà họ Tịch.”
“Theo lý mà nói, sợi dây chuyền này nên từ trong tay lão phu nhân truyền lại cho Dương Tuyết Như, sau đó lại truyền cho vợ của cậu Thần.”
“Hôm nay lão phu lại vượt cấp truyền lại đồ gia truyền.”
Không những khách mời trong hội trường đều cảm thấy kinh ngạc không thôi mà ngay cả Dương Tuyết Như cũng lập tức tái mét cả mặt lại, miệng bà ta há to đến mức ngay cả quả trứng vịt cũng có thể lọt vào được.
Dương Tuyết Như nhắm vào sợi dây chuyền ru-bi đó đã rất nhiều năm rồi!
Không phải bà coi trọng giá trị đắt đỏ của sợi dây chuyền đó mà là xem trọng quyền uy tối cao của nhà họ Tịch mà sợi dây chuyền đó đại diện cho.
Tuy Dương Tuyết Như là phu nhân của nhà họ Tịch nhiều năm, nhưng lão phu nhân còn, đồ gia truyền vẫn chưa rơi vào tay bà ta, thì bà ta vẫn chưa được coi là nữ chủ nhân thật sự trên danh nghĩa.
Bây giờ sợi dây chuyền kia lại được bà lão tặng cho một con bé vừa mới đính hôn với Tịch Thần Hạn.
Sự tức giận trong lòng bà ta xông thẳng lên não, hô hấp cũng bắt đầu không ổn định.
Bà ta nhanh chóng nắm chặt nắm đấm, cố gắng kiềm chế mới không đến mức thất lễ trước mặt mọi người.
Bà nội Tịch vừa cười vừa nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái, sau đó tình ý sâu xa nói với Tịch Thần Hạn.
“Dùng sức lực lớn mạnh để trấn áp, nhưng không có hành động thực tế thì không có hiệu quả. Lần này, bọn họ đều sẽ ngoan ngoãn mà im miệng.”
“Tiểu Kiều, còn không mau cảm ơn bà nội đi!” Tịch Thần Hạn nhanh chóng gọi Vũ Tiểu Kiều trở về trạng thái bình thường.
“Cảm.....cảm ơn bà nội.”
Vũ Tiểu Kiều có chút lo lắng, không muốn nhận sợi dây chuyền này, nhưng bây giờ hình như cũng không thích hợp để lên tiếng từ chối, như vậy cũng không giữ thể diện cho bà nội Tịch.
Bà nội Tịch nắm chặt tay Vũ Tiểu Kiều, trợn trừng mắt nhìn Tịch Thần Hạn một cái, hừm một tiếng.
“Còn chưa thấy cháu tự mình cảm thấy hài lòng.”
Tịch Thần Hạn nở nụ cười, có lẽ một người bá đạo lạnh lùng không ai bì nổi như anh chỉ có thể ở trước mặt bà nội Tịch mới giống một cậu bé bướng bỉnh chưa trưởng thành.
Đám phóng viên lại giơ máy ảnh lên ngắm vào Vũ Tiểu Kiều và lão phu nhân nhà họ Tịch mà điên cuồng chụp ảnh.
Không khí trong chốc lát trở nên vừa náo nhiệt vừa sôi động, mọi người sôi nổi vỗ tay chúc mừng, khác hoàn toàn so với cơn sóng ngầm kì lạ ập đến trước đó.
Đây là hai loại hiệu quả không khí mà việc thừa nhận với không thừa nhận mang lại.
Ánh đèn huỳnh quang chói mắt khiến Vũ Tiểu Kiều đột nhiên không mở nổi mắt.
Đặc biệt là sợi dây chuyền ru-bi nặng trịch trên cổ cô phản chiếu ra ánh sáng chói mắt, càng khiến cô do được nhiều người yêu thương mà vừa mừng vừa lo, hầu như không có sức lực để chịu đựng được.
Tịch Thần Hạn ôm lấy vai cô, đem cô cố định trong vòng tay rộng lớn của anh, hơi hơi mỉm cười với máy ảnh, chụp lại những bức ảnh tươi đẹp của bọn họ.
“Hôm nay cảm ơn các vị đã đến tham dự tiệc đính hôn của tôi và Tiểu Kiều, nếu như có chỗ nào tiếp đón không được chu đáo thì mong các vị thứ lỗi.”
Sau đó, Tịch Thần Hạn lại nói.
“Hôm nay là một ngày vui, hy vọng các vị lưu lại tất cả những khoảng khắc lãng mạn và tốt đẹp, còn những....” Tịch Thần Hạn cúi đầu nhìn sang Vũ Tiểu Kiều, ánh mắt dịu dàng như nước.
“Khoảng khắc gây ảnh hưởng đến sự tốt đẹp, hy vọng các vị đều quên đi, đừng nhắc đến nó nữa, phá hoại hạnh phúc của tôi và Tiểu Kiều.”
Tất cả mọi người đều hiểu.
Tịch Thần Hạn là đang nhắc nhở mọi người, đừng đem chuyện Vũ Phi Phi làm loạn hội trường đính hôn và mấy tin đồn suy đoán nhà họ Tịch có thừa nhận Vũ Tiểu Kiều hay không truyền ra bên ngoài.
Mọi người đều thi nhau cười xoà.
Bà nội Tịch đều đã đem vật gia truyền tặng cho Vũ Tiểu Kiều rồi, vị trí cháu dâu đích thực của nhà họ Tịch đã chắc như đinh đóng cột, không thể thay đổi nữa rồi.
Có thể nói Vũ Tiểu Kiều dựa vào sợi dây chuyền ru-bi kia, chỉ sợ thân phận và địa vị của cô đã ngang hàng với Dương Tuyết Như rồi, sau này ai dám đắc tội với cô.
Mấy tin đồn liên quan đến Vũ Tiểu Kiều bắt đầu từ hôm nay đương nhiên cũng biến mất, không ai dám nhắc đến nữa.
Vũ Kiến Trung vui mừng đến mức cười không khép được miệng lại, ánh mắt ông ta nhìn Vũ Tiểu Kiều cũng trở nên vô cùng vinh quang, giống như nhìn thấy nhà họ Vũ về sau, một người làm quan thì cả họ được nhờ.
Tôn Hồng đố kỵ đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc này bà ta còn có thể nói gì chứ?
Bà ta chỉ có thể dùng ánh mắt sắc như dao để ngấm ngầm lăng trì Vũ Tiểu Kiều.
Bên ngoài lễ đường.
Vũ Phi Phi bị người khác đuổi ra khỏi lễ đường, vẫn còn đang khóc lóc kêu gào không thôi.
“Cậu Thần là của tao, của tao....đồ tiện nhân Vũ Tiểu Kiều, tiện nhân!!!”
Bạch Lạc Băng khoanh tay trước ngực bước đến, cô ta đứng trước mặt Vũ Phi Phi, nhìn Vũ Phi Phi lúc trước còn trang điểm xinh đẹp tinh tế mà bây giờ đã khóc đến mức gương mặt hoàn toàn thay đổi.
“Haha!” Bạch Lạc Băng cười mỉa mai một tiếng.
“Chị nói này Phi Phi, em đừng tự rước lấy nhục nữa.”
Vũ Phi Phi trợn trừng đôi mắt đã khóc đến mức sưng húp lên, “Em tự rước lấy nhục sao?”
“Phi Phi, em vẫn không nhìn ra sao? Từ đầu đến cuối, em chỉ là một trò hề!”
Toàn thân Vũ Phi Phi giống như mất đi sức lực, cô ta đi lảo đảo một bước.
Hôm nay cô ta xem như từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, hoàn toàn bị ngã đến mức thịt nát xương tan.
Vũ Tiểu Kiều!
“Phi Phi, em sẽ không đến bây giờ vẫn không hiểu chứ, người phụ nữ trong video tin đồn cậu Thần của Kinh Hoa gây mê thiếu nữ là Vũ Tiểu Kiều!”
Cơ thể của Vũ Phi Phi lại đột nhiên lảo đảo một cái, cô ta há hốc miệng, chỉ có thể phát ra tiếng hít thở khàn đặc.
Nhưng cô ta vẫn không thể nào tin được, Vũ Tiểu Kiều lại sớm đã ở bên Tịch Thần Hạn rồi.
Cô ta không chịu tin, Vũ Tiểu Kiều có khả năng quen biết với Tịch Thần Hạn, không tin Tịch Thần Hạn nảy nảy sinh tình cảm với Vũ Tiểu Kiều.
Cô ta vẫn luôn kiên định mà tin rằng Tịch Thần Hạn là của cô ta.
Hơn nữa cũng chỉ có cô ta mới có tư cách trở thành người phụ nữ bên cạnh Tịch Thần Hạn, thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Tịch.
Bạch Lạc Băng không kiêng nể gì cả thưởng thức bộ dạng vô cùng thảm hại của Vũ Phi Phi, trong lòng cô ta vui mừng nở hoa.
Vũ Phi Phi không biết tự lượng sức mình này, trước đó dựa vào việc sắp trở thành vợ chưa cưới của Tịch Thần Hạn mà vênh mặt hếch hàm sai khiến Bạch Lạc Băng.
Bây giờ thì hay rồi.
Vũ Phi Phi vô cùng thảm hại ngã xuống.
Mấy nữ sinh bước đến nói rì rào.
“Vũ Tiểu Kiều thật lợi hại, giường của cậu Thần của Kinh Hoa cũng có thể trèo lên được.”
Bạch Lạc Băng tấm tắc hai tiếng, lắc đầu, “Trước đây chúng ta hãm hại cô ta, còn tưởng rằng cô ta sẽ hèn hạ hơn, tuyệt đối không có bản lĩnh ấy, thật khiến chị phải mở to mắt mà nhìn cô ta.”
“Đây cũng là bản lĩnh đó.”
“Dù sao cũng là leo lên giường, không bằng leo lên giường của một nhân vật lợi hại, địa vị và thân phận có thể leo thẳng lên cao, sẽ khác hẳn đi.”
Một nữ sinh che miệng cười, “Thật muốn học hỏi kinh nghiệm từ cô ta, cậu Thần là người từ trước đến nay không gần nữ sắc, thế mà chỉ phá lệ vì cô ta.”
“Còn không phải là làm hết tất cả các tư thế đê tiện, dùng hết mọi thủ đoạn ra sức lựa ý hùa theo sao, hahaha....”
“Nếu thật giống như những gì cô nói thì tôi cũng muốn thử xem, chỉ là không biết cậu Thần có chịu cho tôi cơ hội này không.”
Mấy nữ sinh nhìn vào phương hướng của lễ đường, bọn họ đều vội vàng muốn thử xem sao.
“Ôi chao, chỉ đáng tiếc, chúng ta ngay cả cơ hội lại gần cậu Thần cũng không có.”
“Còn tưởng rằng Phi Phi sắp trở thành vợ chưa cưới của cậu Thần thì còn có thể giới thiệu cậu Thần cho chúng ta quen biết, đến lúc đó chúng ta cũng đi theo hưởng chút ánh sáng của Phi Phi, không ngờ rằng....”
Mấy nữ sinh dùng ánh mắt khinh thường nhìn Vũ Phi Phi.
Nếu không phải bọn họ e ngại việc bình thường khi ở trường học thường xuyên cùng Vũ Phi Phi và Bạch Lạc Băng bắt nạt Vũ Tiểu Kiều, cho nên bị doạ đến mức ngay cả cửa lễ đường cũng không dám vào, nếu không bọn họ sớm đã vây quanh nịnh hót Vũ Tiểu Kiều rồi.
Bây giờ ngay cả Bạch Lạc Băng cũng không dám bước vào cửa lễ đường, huống chi là mấy người bọn họ.
Bạch Lạc Băng cười mỉa một tiếng, “Phi Phi à, em nói xem sao Vũ Tiểu Kiều lại lợi hại như vậy chứ? Ngay cả em đường đường là con gái thị trưởng cũng phải khúm núm dưới chân cô ta.”
Vũ Phi Phi căm hận đến mức hai mắt đỏ rực, “Nhất định là do Vũ Tiểu Kiều dùng thủ đoạn gì đó ép cậu Thần không thể không thừa nhận cô ta là vợ chưa cưới của anh ấy.”
“Cậu Thần là của em, em mới là vợ chưa cưới của anh ấy.”
“Phi Phi à, em đừng làm loạn nữa! Em làm loạn như vậy cũng không được kết quả gì, còn có nhiều phóng viên như vậy, em như vậy không phải là tự khiến mình xấu mặt sao?”
Vũ Phi Phi kéo lấy Bạch Lạc Băng, “Chị Lạc Băng, chị nói cho em biết, em nên làm thế nào vậy?”
“Cái này....chị cũng không biết nữa, loại chuyện như thế này vẫn phải dựa vào bản thân em.” Bạch Lạc Băng như cười như không nói một câu như vậy.
Vũ Phi Phi không ngừng lắc đầu, “Không phải như vậy đâu, không phải như vậy đâu....hầu như mỗi ngày cậu Thần đều tặng em châu báu, lấy lòng em, sao có thể đột nhiên biến thành như vậy được?”
Bạch Lạc Băng càng cười hài lòng hơn, “Vậy thì phải hỏi bản thân em thôi, sao có thể để tình hình biến thành tình hình như bây giờ vậy?
“Ôi chao, Phi Phi à, không phải chị nói em đâu, em ngay cả Vũ Tiểu Kiều cũng không đấu nổi, còn muốn làm vợ chưa cưới của cậu Thần Sao? Em vẫn nên về nhà nghĩ xem, thua kèo này thì phải bày keo khác như thế nào?”
Bạch Lạc Băng vỗ vỗ vai Vũ Phi Phi.
“Chị tin rằng em có thể đánh bại Vũ Tiểu Kiều, đứng lên làm lại từ đầu.”
Bạch Lạc Băng dìu Vũ Phi Phi ra ngoài, an ủi nói, “Em cũng nghĩ thoáng ra một chút, chị tin em, nhất định có thể đoạt lại được cậu Thần.”
“Chị Lạc Băng, cảm ơn chị.” Vũ Phi Phi khóc nức nở khẽ nói, nhìn rất đáng thương.
“Chúng ta là bạn tốt, nói cảm ơn gì chứ.” Bạch Lạc Băng đích thân sắp xếp xe, tiễn Vũ Phi Phi lên xe.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!