“Cậu Thần! cô ta chỉ là phù dâu, em mới là vợ chưa cưới của anh.”
Vũ Phi Phi sắp khóc rồi, cô ta nói lắp bắp nhìn Tịch Thần Hạn.
Nhưng Tịch Thần Hạn không thèm nhìn cô ta lấy một cái, từ đầu đến cuối chỉ nắm chặt lấy tay Vũ Tiểu Kiều.
Mọi người xôn xao nhìn lên sân khấu.
Vũ Tiểu Kiều duyên dáng yêu kiều đứng lặng im bên cạnh Tịch Thần Hạn, cô mỉm cười sung sướng, ánh mắt trong veo, dáng người của cô yểu điệu đứng bên cạnh dáng người thẳng tắp đẹp trai của Tịch Thần Hạn, bọn họ thật là một đôi trời sinh.
Ngược lại nhìn Vũ Phi Phi, bộ dạng nước mắt rơi lã chã, cực giống người bị chồng ruồng bỏ nhếch nhác.
Tôn Hồng tiều tuỵ đi nhiều phần, bà ta muốn nhét tay Vũ Phi Phi vào tay Tịch Thần Hạn, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Tịch Thần Hạn thì bị doạ cho không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sắc mặt của Vũ Kiến Trung xanh xám, khuôn mặt u ám, quát lên.
“Tịch Thần Hạn, cậu có ý gì vậy? Không phải cậu muốn cưới Phi Phi sao? Cậu dẫn một người phụ nữ ở bên ngoài đến làm cái gì vậy?”
Khoé miệng ma mị của Tịch Thần Hạn cong lên, anh từ từ nhìn xuống Vũ Kiến Trung ở dưới sân khấu, ánh mắt sáng rực và xa xăm, đâm thẳng vào trái tim người khác.
“Muốn cưới Phi Phi sao? Phi Phi là ai vậy?”
Một câu nói qua loa của Tịch Thần Hạn khiến tất cả mọi người một lần nữa hít một hơi khí lạnh.
Chuyện cậu Thần của Kinh Hoa đính hôn với con gái thị trưởng là Vũ Phi Phi đã được dư luận bàn tán xôn xao, vậy mà cậu Thần của Kinh Hoa lại không biết Vũ Phi Phi là ai sao?
Mọi người xôn xao nhìn Vũ Kiến Trung.
Chỉ thấy gương mặt của Vũ Kiến Trung đen như đáy nồi, trái tim của mọi người cũng theo đó mà được treo lên cao.
Đây không phải là đang bày rõ ra trước mặt các giới sao, đánh vào mặt thị trưởng sao?
“Cái tát này đánh vào mặt thị trưởng Vũ thật là giòn vang.” Có người ngấm ngầm cười trên nỗi đau của người khác.
Đúng lúc này, không biết là ai lại hét lên một câu.
“Cậu Thần, trước đó anh đăng tin tức nói là muốn đính hôn với con gái của thị trưởng, lẽ nào là anh đang trêu đùa mọi người, trêu đùa thị trưởng Vũ sao?”
“Đúng vậy, tin tức ồn ào đã lâu như vậy, cậu Thần vẫn không ra mặt đính chính lại, đây không phải là trêu đùa chúng tôi thì là cái gì?”
“Bây giờ lại đưa một người thứ ba đến đính hôn, đây không phải là khiến chúng tôi và mọi người cùng làm trò cười với cậu Thần sao?”
“Khi nào tôi nói đối tượng muốn đính hôn là Vũ Phi Phi vậy?” Giọng nói của Tịch Thần Hạn trở nên nghi hoặc.
“Bên trong có phải có điều gì hiểu lầm không?”
Mọi người cũng không nói được gì nữa.
Bà nội Tịch lúc này cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra hết.
Bà lão không rõ trong hồ lô của Tịch Thần Hạn đang chứa những gì nữa.
Theo lý mà nói dựa vào đầu óc của Tịch Thần Hạn thì sao có thể phạm phải lỗi sơ đẳng như vậy?
Lẽ nào anh không biết, làm như vậy sẽ hoàn toàn khiến quan hệ với Vũ Kiến Trung bị rạn nứt?
Tuy gia thế của thị trưởng Vũ so với nhà họ Tịch thì rất nhỏ bé không đáng gì, nhưng dù sao Vũ Kiến Trung cũng là thị trưởng của một thành phố, đắc tội với ông ta cũng không có lợi gì cho nhà họ Tịch.
Hơn nữa ở trước mặt nhiều giới như vậy mà đánh vào mặt ông ta như vậy thì không phải là lật mặt hoàn toàn với thị trưởng Vũ và khiến nhà họ Tịch trở thành kẻ thù của ông ta sao?
Bà nội Tịch chống gậy đứng dậy, sắc mặt nghiêm nghị trợn trừng mắt nhìn Tịch Thần Hạn ở trên sân khấu.
“Làm xằng bậy! Tiệc đính hôn là chuyện lớn của nhà họ Tịch, ở trước mặt nhiều trưởng bối như vậy, ai cho phép con làm xằng làm bậy vậy? Còn không mau dẫn người phụ nữ này xuống.”
Giọng nói của bà nội Tịch vô cùng vang vọng khiến tất cả sảnh tiệc đều yên lặng xuống và vang vọng lại âm thanh kinh sợ lòng người.
Mọi người đều suy đoán, ngay cả bà nội Tịch cũng lên tiếng rồi, xem Tịch Thần Hạn sẽ xử lý như thế nào?
“Người phụ nữ này thật là có thủ đoạn.”
“Buổi tiệc như thế này mà cũng có thể chen chân vào.”
“Vừa bị nhà họ Tào từ hôn chưa được mấy ngày, bây giờ lại leo cao lên đính hôn với nhà họ Tịch, lợi hại thật.”
Đúng lúc này lại có người nói, “Phụ xinh đẹp chính là khả năng. Đừng thấy cô ta không xinh đẹp chói mắt như Vũ Phi Phi, nhưng nhìn cô ta thì lại thấy thoải mái, nhìn kĩ thì Vũ Phi Phi hoàn toàn không so được với cô ta.”
“Điều này thì lại thực sự như vậy, Vũ Phi Phi mặc váy đỏ quá phô trương, nhìn vào váy trắng mà Vũ Tiểu Kiều mặc thì thật là xinh đẹp thoát tục.”
“Hả? Hai người đều mang họ Vũ, bọn họ có quan hệ gì vậy?”
Sự chú ý của mọi người lập tức đều tập trung vào một điểm, chính là Vũ Tiểu Kiều và Vũ Phi Phi có cùng một họ.
Tịch Thần Hạn ở trên sân khấu, anh không nhanh không chậm từ từ lên tiếng, “Bà nội, con thực sự muốn đính hôn với con gái của thị trưởng Vũ.”
Bà nội Tịch nghe được câu này thì liền hồ đồ hơn.
“Hạn Nhi, con gái của thị trưởng Vũ là Vũ Phi Phi mà.”
Mọi người cũng mơ hồ.
Tịch Thần Hàn kéo Vũ Tiểu Kiều vào trong lòng rồi nhìn vào thị trưởng Vũ ở dưới sân khấu.
“Bố vợ, bố nói xem có phải không?”
Một câu “bố vợ” của Tịch Thần Hạn lại là một quả đại bác được ném xuống, mọi người xôn xao nhìn Vũ Kiến Trung, muốn biết chân tướng của sự việc.
Vũ Tiểu Kiều dựa trong lòng Tịch Thần Hạn cũng nhìn về phía Vũ Kiến Trung.
Cô cũng muốn xem xem Vũ Kiến Trung sẽ nói như thế nào.
Cô bất giác nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Tịch Thần Hạn.
Bây giờ cô rất lo lắng, cũng rất căng thẳng, nhưng may mà bên cạnh cô có anh.
Anh lúc này giống như một ngọn núi lớn, giúp cô che chắn tất cả mưa bão, cô chỉ cần làm một cô gái yên tĩnh ở bên cạnh anh là được.
Trong lòng Dương Tuyết Như rất kinh ngạc.
Trước đó bà ta từng điều tra Vũ Kiến Trung thì được biết ông ta có một đứa con gái riêng, nhưng không ngờ rằng người mà Tịch Thần Hạn điểm danh muốn kết hôn lại không phải là Vũ Phi Phi được quang minh chính đại nuôi ở bên cạnh thị trưởng Vũ.
Mà là một đứa con gái riêng.
Tình hình xảy ra đột nhiên như vậy khiến Dương Tuyết Như nhất thời trở tay không kịp.
Vũ Kiến Trung cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người đang tập trung lên người ông ta, da mặt ông ta giật giật, ông ta khó khăn há miệng ra, cuối cùng nở ra nụ cười gượng gạo.
“Haha, haha....”
Mọi người lại cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, “Thị trưởng Vũ có ý gì vây?”
Dưới ánh mắt vây quét của mọi người, Vũ Kiến Trung tái mét mặt lại, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Cậu Thần nói không sai, Tiểu Kiều cũng là con gái của tôi.”
Câu nói của Vũ Kiến Trung giống như cầm một hòn đá to ném xuống mặt hồ phẳng lặng......
Khiến tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
“Chuyện này là như thế nào vậy? Từ khi nào thị trưởng Vũ lại có thêm một đứa con gái vậy?”
”Không đúng, không phải thị trưởng Vũ chỉ có một đứa con gái sao?”
Vũ Kiến Trung lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, cố gắng vừa cười vừa nói.
“Tiểu Kiều là con gái của tôi và vợ trước.”
Mọi người lại kinh ngạc một lần nữa.
“Cái gì? Thị trưởng Vũ trước đó từng ly hôn sao?”
Đối với một thị trưởng từ trước đến nay ở trước mặt mọi người đều có hình tượng quang minh chính đại mà lại có lịch sử từng ly hôn, điều này khiến cho tâm trạng của mọi người lúc này không ngừng ngạc nhiên hết lần này đến lần khác.
Vũ Kiến Trung ngượng ngùng cười hai tiếng, “Hoá ra đối tượng cậu Thần muốn đính hôn là Tiểu Kiều.”
“Haha....Tiểu Kiều, bố hiểu lầm rồi, xin lỗi con.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Vũ Tiểu Kiều ngạc nhiên nhìn Vũ Kiến Trung.
A, a....
Vũ Kiến Trung cuối cùng cũng ở trước mặt mọi người thừa nhận cô là con gái của ông ta rồi!
Cô đã từng hy vọng có thể được ông ta thừa nhận, cô có thể quang minh chính đại nói với người khác rằng bố của cô là thị trưởng Vũ.
Nhưng đáng tiếc, cô ở trong mắt Vũ Kiến Trung lại giống sự một sự tồn tại khiến ông ta mất mặt.
Mẹ của cô không phải người thứ ba, rõ ràng Tôn Hồng mới là người thứ ba chiếm mất vị trí của mẹ cô, nhưng Tôn Hồng vì muốn che giấu sự thật mà luôn chèn ép mẹ cô.
Nhưng lúc này, bố cô đã thừa nhận cô, nhưng trong lòng cô chỉ cảm thấy tràn ngập sự thê lương.
“Không sao, bây giờ hiểu lầm đã được hoá giải.” Vũ Tiểu Kiều khẽ mỉm cười xinh đẹp.
Vũ Kiến Trung âm thầm lau mồ hôi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!