Bạch Dạ Kình cong môi khen: "Con trai ngoan."
Lúc bọn họ đi đến bên ngoài thì xe đã chuẩn bị xong xuôi. Những vệ sĩ đang làm nhiệm vụ đứng xếp thành hàng, mở cửa chiếc xe thứ hai theo thường lệ, Bạch Dạ Đình để Hạ Tinh Thần đi lên trước, anh mặc đồ ngủ ôm con trai cùng lên xe.
Một đoàn xe hướng về phía bệnh viện mà đi. Trên đường đi anh ta gọi điện thoại cho Phó Dật Trần, để đoàn chuyên gia của Phó Dật Trần chờ đợi ở đó từ sớm. Sắc mặt của Hạ Tinh Trần còn tái nhợt hơn cả con trai.
"Đừng lo. Bác sĩ Phó đã nói rồi, dạ dày của trẻ con không tốt, nếu ăn trúng đồ vật hư hỏng thì tình huống nghiêm trọng hơn so với người khác một chút mà thôi."
"...Ừm." Hạ Tinh Thần gật đầu. Anh động viên thì tự nhiên sẽ có một loại tác dụng làm yên ổn lòng người.
Cô nhìn một chút, không biết từ lúc nào hai bàn tay lớn nhỏ của hai người đã đan xen vào nhau, trong lòng không khỏi sinh ra đủ loại tư vị. Nếu như bây giờ chỉ có một mình cô nuôi dưỡng con trai thì khi tình huống như vậy xuất hiện, khẳng định là cô không có cách nào để con trai có được sự trị liệu tốt nhất. Nhưng người đàn ông này thì không giống như vậy...
Anh có thể hô mưa gọi gió, chỉ cần là những thứ Đại Bạch cần thì anh đều có thể đem lại những thứ tốt nhất cho nó.
...
Tốc độ xe chạy rất nhanh.
Không lâu sau đoàn xe đã dừng trước bệnh viện đa khoa. Bệnh viện đa khoa đã sớm có rào chắn, toàn bộ người nhà được mời quay về. Đến cả bệnh nhân cũng bị sắp xếp vào phòng bệnh, khoảng thời gian này không cho phép tự ý ra vào. Do vậy bọn họ đi thẳng vào bệnh viện, xung quanh yên tĩnh trống trải trước nay chưa từng có.
Lúc này Hạ Đại Bạch hoàn toàn hôn mê bất tỉnh được Phó Dật Trần dẫn đầu đoàn chuyên gia đẩy nhanh vào phòng cấp cứu, sau đó chính là một loạt những thao tác rửa dạ dày.
Hai người bọn họ được an bài trong phòng bệnh VIP chờ đợi.
Anh mặc đồ ngủ ra ngoài, đưa áo khoác cho cô còn mình thì đến cả đôi dép lê cũng chẳng có. Nhưng cho dù là đang ở trong bộ dạng này, anh vẫn không có chút dáng vẻ chật vật nào. Có một số người khí chất đã có từ lúc sinh ra. Chẳng qua chỉ là đồ ngủ mà thôi, anh vẫn mang khí chất phi phàm cao quý tao nhã.
Hạ Tinh Thần lo lắng anh bị cảm: "Tôi gọi điện thoại về phủ Tổng thống để bọn họ đem quần áo đến đây, nhỡ may anh cũng bị cảm..."
"Không cần, sức khoẻ của tôi không kém như thế." Bạch Dạ Kình nói qua loa rồi cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã qua hai tiếng rồi, không biết tình huống ra sao.
"Thưa ngài, ngài không cần lo lắng, bác sĩ Phó nói cậu bé đã qua khỏi cơn nguy kịch." Y tá biết tâm tư của anh nên vội vã đến báo.
Ngoại trừ Phó Dật Trần thì bên ngoài không ai biết rõ thân thế thực sự của đứa trẻ kia. Dù cho trong lòng mọi người có tò mò nhưng cũng không ai dám nhiều lời hỏi thăm. Có một số việc biết càng ít thì càng an toàn. Bằng không đến mất mạng như thế nào cũng không biết.
Đến khoảng ba giờ sáng, đứa trẻ được đưa vào phòng bệnh, cuối cùng cũng an toàn sau những nguy hiểm. Quản gia gọi điện thoại tới nói là do hai cái đùi gà có vấn đề. Trong nhà vậy mà lại xuất hiện thực phẩm lạ, hơn nữa còn để cho đứa trẻ ăn phải, điều này khiến Bạch Dạ Kình giận tím mặt. Hạ Tinh Thần không biết anh sẽ giải quyết như thế nào, chỉ thấy anh âm thầm gọi điện thoại ở bên cửa sổ.
Về chuyện giải quyết như thế nào, tất nhiên phủ Tổng thống có quy củ riêng. Hạ Tinh Thần rất thức thời không hỏi han gì cả, chỉ cần con trai không có vấn đề gì, cô thế nào cũng được.
"Thời gian tới không nên để cậu bé ăn đồ ăn. Nếu cậu bé khô miệng thì có thể thấm nước trên môi." Phó Dật Trần dặn dò Hạ Tinh Thần.
Cô gật đầu, mặc dù có y tá ở đây nhưng việc chăm sóc con trai Hạ Tinh Thần không muốn mượn tay người khác.
Sau đó Bạch Dạ Kình phất tay để tất cả mọi người ra ngoài. Trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại ba người bọn họ. Hạ Tinh Thần nửa nằm ở bên giường bệnh, cầm bông vải nhẹ nhàng thấm nước vào môi con trai, gương mặt dịu dàng vô cùng. Bạch Dạ Kình ngồi ở trên ghế sofa xa xa nhìn thấy, một sợi dây đàn trong lòng như bị kích thích nhẹ nhàng.
Cô thật sự là một người mẹ tốt...
Nhưng nếu thật sự giao con cho cô, từ nay trở đi nếu anh muốn gặp cô thì sợ rằng không dễ tìm được lý do thích hợp.
"Ngày mai anh rất bận sao?" Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên cô ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi anh.
Anh phục hồi tinh thần lại nghiêm nghị "ừ" một tiếng. Anh chưa từng có một ngày không bận rộn.
"Vậy anh đi ra căn phòng bên ngoài nằm ngủ một lúc đi." Hạ Tinh Thần lấy một cái chăn từ trong tủ ra, phòng bệnh này rất xa hoa, so với nhà cô thì xa hoa hơn nhiều, tất cả chăn đều là đồ mới còn có mùi thơm.
Hạ Tinh Thần ôm chăn đi tới trước mặt anh: "Hiện tại cũng không còn sớm nữa, anh xem xét thời gian rồi ngủ mấy tiếng đi."
Bạch Dạ Kình đứng dậy cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy: "Cô thì sao?"
Hai người rất gần nhau, chỉ cách một cái chăn trên tay cô. Hạ Tinh Thần có thể ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái ở trên người anh, cô nghĩ tới nụ hôn nồng nhiệt ở trong phòng sách lúc nãy, lập tức cảm thấy không thoải mái. Trên mặt cô nóng lên, vội vàng tránh khỏi ánh mắt của anh rồi nhẹ giọng nói: "Tôi ngủ cùng với Đại Bạch để tiện chăm sóc thằng bé."
Bạch Dạ Kình không nói gì, một tay nhận lấy chăn từ trong tay cô. Hạ Tinh Thần đang định xoay người, cánh tay còn trống kia của anh lập tức kéo cánh tay nhỏ của cô. Nhiệt độ từ tay anh truyền đến, cho dù cách một lớp áo khoác cô vẫn có thể cảm nhận được. Thân thể của cô cứng đờ, tim đập nhanh hơn.
Cánh tay anh hơi dùng sức, lập tức kéo cô tới gần. Cô khẽ hô một tiếng, hai bàn tay vô thức bám lấy bờ vai dày rộng của anh. Hai người đối đầu bốn mắt nhìn nhau, miệng lưỡi cô khô khốc liếm nhẹ môi dưới, lông mi run rẩy dữ dội. Chớp mắt tiếp theo, nụ hôn của anh đột nhiên kéo đến.
Lần này không ngông cuồng thô bạo như ở trong phòng sách, ngược lại anh rất dịu dàng tinh tế triền miên. Bàn tay từ trên tay cô dịch xuống bên hông, hôn đến mức thắm thiết, kéo cô đến kề sát bên người mình.
Hạ Tinh Thần bị hôn đến say mê, hai tay nắm chặt vạt áo sơ mi trước ngực anh. Mãi đến khi anh buông cô ra, đáy mắt của cô vẫn còn sóng tình mãnh liệt chưa tan
Anh cười như không cười nhìn cô, trong mắt như có ánh sao lấp lánh, âm thanh trầm thấp: "Xem ra đêm nay không chỉ mình tôi tiếc nuối..."
Hạ Tinh Thần bị trêu chọc, nhất thời quẫn bách đến độ muốn tìm cái hố để chui xuống.
"Ai tiếc nuối?" Cô cắn môi nhất quyết không thừa nhận: "Anh mới tiếc nuối!"
"Không sai, đúng là tôi cảm thấy rất tiếc nuối." Sắc mặt anh không đỏ, hơi thở không gấp nói tiếp.
"..." Hạ Tinh Thần há hốc mồm, cô không có da mặt dày như anh. Trái tim đập loạn xạ, cô đẩy anh ra nói: "Anh mau đi ngủ đi."