Bạch Dạ Kình vừa về đến nhà, đặc biệt đi một chuyến đến phòng trẻ em. Thằng nhóc đã sớm nằm trên giường, cuộn mình lại, nhưng lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được.
Anh vừa đẩy cửa ra, cái đầu nhỏ tròn trịa kia lập tức ló ra từ trong chăn. Nhìn thấy người đi tới, ánh mắt thằng nhóc lập tức cong thành hình trăng non: "Tiểu Bạch, ba đã về rồi.”
"Ừm."
So với sự nhiệt tình của con trai, thái độ của anh vẫn thản nhiên.
Hạ Đại Bạch lập tức từ trên giường nhón người lên, cái đầu nhỏ lệch sang một bên, nhìn thẳng về phía sau lưng anh. Bạch Dạ Kình biết rõ cậu bé đang nhìn cái gì: "Đừng nhìn nữa, chưa về."
“…" Hạ Đại Bạch lập tức giống như bóng cao su xì hơi, lại ngồi xuống giường, có chút ai oán nhìn ai đó: "Đều tại ba bắt nạt Đại Bảo nhà chúng ta. Hiện tại Đại Bảo rất tức giận, chắc chắn sẽ không về nữa."
Bạch Dạ Kình nhíu mày: "Ngủ đi!"
Thằng nhóc lẩm bẩm, uốn éo người ngủ thiếp đi, nhưng vẫn không ngủ yên, lại ôm chăn ngồi dậy, vẻ mặt phiền muộn ghét bỏ: "Tiểu Bạch, sao bản lĩnh theo đuổi phụ nữ của ba lại kém như vậy."
Khóe môi Bạch Dạ Kình co rút: "Con rất lắm chuyện."
"Con gái là phải chiều chuộng, ba làm gì mà khiến Đại Bảo nổi giận thế? Mẹ cũng đâu phải là con, con là con của ba, vì hiếu thuận nên có thể miễn cưỡng chấp nhận tính xấu của ba. Nhưng Đại Bảo nhà chúng ta không như thế..."
Bạch Dạ Kình bị thằng bé nhiều lời đến phiền chết rồi, gần đây cậu nhóc này càng ngày càng coi trời bằng vung rồi.
Cuối cùng, dứt khoát không để ý tới thằng bé nữa, trực tiếp tắt đèn, quay người đi ra ngoài.
Thằng nhóc thối!
Hóa ra anh sống vài chục năm, còn phải để một cậu bé bốn tuổi chưa đủ lông đủ cánh dạy mình làm sao để theo đuổi phụ nữ.
Ngày hôm sau.
Vừa tan làm, Hạ Tinh Thần và Trì Vị Ương cùng nhau trở về khu chung cư. Trên đường, cô đi qua tiệm sách, mua không ít sách. Bây giờ ở một mình, đột nhiên cô có rất nhiều thời gian rảnh, cũng có thể nói là trong lòng trở nên trống rỗng. Dù sao cô cũng phải tìm cho mình một ít chuyện để làm, mới có thể vượt qua được.
Cô vừa vào cửa đã nhận được điện thoại của Hứa Nham gọi tới. Mới trải qua chuyện tối hôm qua, thật ra cô vẫn cảm thấy rất lúng túng, đang chần chừ không biết có nên nghe hay không. Ngẫm lại, cuối cùng vẫn nghe máy.
Nhưng người gọi điện thoại đến không phải Hứa Nham, mà là ba mẹ Hứa, cô cũng thở phào một hơi.
"Tinh Thần, tối nay bác làm rất nhiều đồ ăn ngon. Dù sao cháu cũng chỉ có một mình, hay là tan làm thì trực tiếp qua đây ăn cơm tối." Mẹ Hứa cực lực mời cô.
"Không được ạ, cháu đã nấu xong cơm hết rồi ạ." Hạ Tinh Thần nói dối: "Bác Hứa, gần đây cháu khá bận, có lẽ không có cách nào thường xuyên qua đó. Cháu xin lỗi bác, bác bảo Hứa Nham nghỉ ngơi thật tốt nhé."
"Không tới thường xuyên được?" Lúc mẹ Hứa nói chuyện, liếc mắt nhìn con trai ở bên cạnh. Chạm phải ánh mắt buồn bã của anh ta, trong lòng bà cũng thấy không thoải mái. Nhưng Hạ Tinh Thần bên này nói: "Vâng, công việc khá bề bộn, không có nhiều thời gian như trước nữa rồi."
Mẹ Hứa không phải là người không hiểu chuyện, nghe xong lời này dĩ nhiên là đã hiểu. Cũng không tiếp tục nói gì nữa, lại tùy tiện nói vài câu với Hạ Tinh Thần rồi cúp máy.
Hạ Tinh Thần thở dài, nếu như trước đấy cô nói với Hứa Nham rằng không có khả năng, dù anh ta không để ở trong lòng, vậy thì chuyện tối ngày hôm qua chắc chắn anh ta đã hiểu rõ.
Bên này vừa cúp máy, cô lại gọi cho tài xế của Hạ Đại Bạch. Tài xế nghe thấy tiếng của cô, lập tức cung kính nói: "Cô Hạ, xin cô chờ một chút, vừa nãy cậu chủ đã tan học rồi."
Mới được một lát, giọng nói non nớt của Hạ Đại Bạch từ đầu bên kia truyền đến: "Đại Bảo."
Trong lòng Hạ Tinh Thần lập tức được lấp đầy: "Đêm nay có muốn qua đây không? Mẹ làm cho con món sườn xào chua ngọt mà con thích nhất, thêm cả đùi gà nướng nữa, có được không?"
"Vâng ạ" Hạ Đại Bạch vui vẻ: "Bây giờ con tới luôn."
"Ừm." Trong lòng Hạ Tinh Thần có chút ngọt ngào, nói với con trai mấy câu thôi, tư vị giống như yêu đương thắm thiết. Nhưng càng ngọt ngào như vậy, trong lòng lại càng cảm thấy mất mát.
Thật không biết sau này hai mẹ con bọn họ phải làm sao.
Từ thái độ mạnh mẽ trực tiếp mang Đại Bạch đi của Bạch Dạ Kình lúc đầu, muốn để thằng bé đi theo cô gần như là không có khả năng. Cô cũng thật sự không thể tưởng tượng, nếu sau này Tống Duy Nhất bước vào cửa, cô ta sẽ đối xử với Đại Bạch như thế nào. Tuy rằng cô chỉ mới tiếp xúc với Tống Duy Nhất có hai lần, nhưng từ hai lần này xem ra, tính tình của cô ta cũng không phải dạng dịu dàng khiêm tốn.
Cô vừa buồn rầu không vui, vừa múc mấy bát gạo, vò sạch, nấu ở trong nồi. Lại đi xử lý xương sườn và đùi gà. Một thời gian dài không xuống bếp, cũng may tay nghề chưa đi xuống.
Nơi cô ở cũng không lớn, một căn phòng nho nhỏ, mới sửa sang lại cách đây không lâu. Chỗ ở hẹp, phòng bếp cũng khá nhỏ, nhưng cô ở một mình lại thấy nó vừa vặn thích hợp, không chen lấn nhưng cũng không có chỗ nào dư thừa. Căn phòng như vậy rất thích hợp cho một người ở.
Hạ Tinh Thần xử lý cũng đã gần xong, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa thùng thùng. Hạ Tinh Thần buộc tạp dề lên rồi đi mở cửa.
"Đại Bảo" Hạ Đại Bạch ôm hai chân cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cọ xát lên đùi cô: "Nhớ mẹ quá đi!"
Thật ra hôm trước hai người mới gặp nhau, thằng nhóc ở qua đêm với cô. Thế nhưng chỉ vẻn vẹn hai ngày không gặp, thật sự giống như sống một ngày bằng một năm.
Trong lòng Hạ Tinh Thần cũng nhớ lắm, ngồi xổm người xuống, ghé mặt đến gần. Hạ Đại Bạch lập tức ngoan ngoãn thơm một cái.
Hạ Tinh Thần tiễn tài xế rời đi, còn nói rất nhiều lời cảm ơn. Trở lại, chỉ thấy Hạ Đại Bạch đi chân trần ngồi ở trên ghế sô pha, lôi đồ ra từ trong balo căng phình của cậu bé. Lấy hết ra, tất cả đều là đồ dùng hàng ngày của thằng bé.
Bàn chải đánh răng trẻ em, kem đánh răng, khăn mặt, cả áo ngủ đều mang theo.
Hạ Tinh Thần lấy đôi dép lê ra từ trong tủ giày. Hiện tại trời lạnh, chắc chắn không thể đi chân trần trên sàn nhà được. Nhưng dép lê là của cô, Hạ Đại Bạch đi thì rộng hơn rất nhiều.
Cô ngồi xổm xuống, đặt đôi dép ở bên cạnh đôi chân nhỏ của thằng bé: "Đi dép vào trước đã, ăn cơm tối xong chúng ta đi dạo siêu thị, mẹ mua cho con thêm đôi dép lê. Đi chậm chút, đừng có vấp ngã."
"Dạ."
Hạ Tinh Thần chỉ những thứ mà thằng bé phấn khởi lôi ra: "Làm gì vậy?"
"Giống như mẹ!"
"Mẹ thế nào?"
"Bỏ nhà ra đi." Hai tay Hạ Đại Bạch thân mật ôm cổ Hạ Tinh Thần: "Đại Bảo, con với mẹ là người trên cùng một chiến tuyến. Mẹ bỏ nhà ra đi, con cũng muốn bỏ nhà ra đi."
Nghe con trai nói như vậy, trong lòng Hạ Tinh Thần tràn đầy ấm áp. Nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại tròn trịa của thằng bé: "Xem như mẹ không phí công nuôi con."
Nhưng bạn nhỏ không hiểu, cậu bé đúng là bỏ nhà ra đi, cô thì không phải. Thật ra tòa nhà xa hoa kia không được tính là nhà của cô.
"Ba con có biết con tới chỗ mẹ không?" Hạ Tinh Thần hỏi.
"Không biết. Con không nói với ba, ba cứ chê con nhiều chuyện." Hạ Đại Bạch chu cái miệng nhỏ nhắn tố cáo: "Hai ngày nay tính tình Tiểu Bạch đúng là càng ngày càng kém, con không thể chịu đựng được nữa."