Mỗi một chữ đều lạnh lẽo đến mức có thể tạo ra băng.
Cuối cùng cũng buông ra, cô hít lấy một ngụm khí, ngước mắt lên nhìn anh, sự tức giận và khinh thường trong mắt anh đều rất rõ ràng. Đặc biệt là sự khinh thường kia, rõ ràng đến mức khiến người ta đau lòng.
“Tôi chỉ không đến nơi hẹn thôi, anh cần gì phải nói ra những lời sỉ nhục tôi như vậy.” Cô hơi khựng lại, cúi đầu tiếp tục thu xếp đồ đạc, lại từ từ nói tiếp: “Tôi biết hôm qua có người đón sinh nhật cùng anh, tôi không cần phải tự chuốc vạ vào thân.”
Bạch Dạ Kình vốn không biết cô đang nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào hành động của cô cùng với động tác của cô, ánh mắt anh càng tối sầm lại khiến người ta khiếp sợ.
Đợi sau khi cô thu xếp hết mọi thứ xong xuôi, dường như cuối cùng anh không thể chịu được nữa, hất tay một cái, đồ đạc cô vừa thu xếp gọn gàng bị anh rũ hết xuống đất.
‘Bộp’ một tiếp, đột nhiên đồ dùng vệ sinh cá nhân và quần áo đều rơi ra ngoài, vương vãi dưới đất.
Hạ Tinh Thần như bị tiếng động kia dọa sợ, ánh mắt hơi hoảng loạn. Cô thực sự không còn tinh thần, không muốn cãi nhau với anh, chỉ quỳ xuống tiếp tục sắp xếp. Bạch Dạ Kình đứng ở bên kia, từ trên nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của cô: “Hạ Tinh Thần, cô muốn đi phải không.”
“Hai ngày này, tôi sẽ không về.” Phủ Tổng thống cách bệnh viện quá xa, đi đi về về rất bất tiện, cô định ở lại chỗ của Vị Ương hai ngày. Đợi Hứa Nham qua hai ngày khó khăn nhất, đương nhiên cô không cần lúc nào cũng phải ở đấy nữa.
Bạch Dạ Kình vừa nghe vậy, nghĩ đến cô với tên đàn ông kia lại muốn quấn quýt với nhau cả đêm, lông mày nhướng lên, lời nói thốt ra lại mất kiểm soát: “Vừa mới ngủ với anh ta một đêm, cảm thấy chưa đủ, không thể đợi được muốn dâng bản thân đến sao.”
Hạ Tinh Thần không nhịn được nữa: “Rõ ràng là anh không chịu hiểu, tôi chỉ đi chăm sóc anh ấy, không bẩn thỉu như những gì anh nói.”
“Chăm sóc anh ta, chăm sóc tận trên giường, chăm sóc đến nỗi nhà cũng không cần, anh ta là gì của cô mà cần cô phải phí sức như thế.”
Bạch Dạ Kình chỉ cảm thấy cơn tức giận đang nén ở lồng ngực bùng lên khiến anh mất hết phong độ là lý trí thường ngày. Hạ Tinh Thần muốn lên tiếng giải thích, anh lại nhìn cô với đôi mắt sắc như dao, tiếp tục chì chiết: “Hạ Tinh Thần, nếu cô thật sự muốn đi đến mức không chờ được nữa thì cô cút luôn đi, đừng quay lại nữa.”
Cảm thấy vẫn chưa hết tức giận, lại thêm một câu: “Cái nhà này ngoài Hạ Đại Bạch ra, không ai cần cô cả.”
Hạ Tinh Thần sững người, tay cầm va li siết chặt. Giống như bị giáng một cú thật mạnh, cuối cùng mọi lời giải thích bị kìm lại, nghẹn trong cổ họng, nghẹn đến mức cô cảm thấy khó thở.
Lời nói của anh đã nhắc nhở bản thân, ban đầu là vì Đại Bạch, cô mới được bước vào ngôi nhà này. Sẽ có một ngày, ở đây sẽ có nữ chủ nhân, sớm muộn gì cô cũng phải rời đi.
Hoặc là tự ra đi, hoặc là mặt dày bị người ta đuổi đi.
Dáng vẻ thẫn thờ của cô khiến trong lòng Bạch Dạ Kình bỗng dưng hơi rối loạn, cau mày, trong phút chốc có loại xúc động muốn rút lại câu nói vừa rồi.
Nhưng nếu như cô dám bỏ đi, anh nhất định không níu kéo cô.
Nghĩ vậy, anh lạnh lùng quay người rời đi.
Mãi đến khi tiếng cửa bị đạp mạnh ra, Hạ Tinh Thần mới cảm thấy mất hết sức lực ngồi thụp xuống đất. Dựa vào đuôi giường, hốc mắt cũng không nhịn được mà đỏ ửng.
Bạch Dạ Kình từ trên tầng đi xuống, cả người toát ra sự tàn bạo và lạnh lùng, khiến bầu không khí dưới tầng cũng như bị đóng một lớp băng cả nghìn năm.
Người hầu đều im như thóc, đến thở cũng không dám thở mạnh. Từ sau khi cậu chủ và cô Hạ dọn đến đây, rất ít khi thấy dáng vẻ này của ngài Tổng thống.
Đúng lúc này, quản gia vừa hay đi từ trong phòng bếp ra, căn dặn người hầu: “Đựng hộp canh này cẩn thận cho cô Hạ.”
Quản gia dặn dò xong mới để ý đến ngài Tổng thống đang ở trong phòng khách, lập tức cảm nhận được có gì đấy không bình thường, vội vàng chào hỏi: “Ông chủ.”
“Đây là cái gì?” Bạch Dạ Kình lạnh lùng nhìn hộp canh kia.
“Đây là canh lúc cô Hạ trở về dặn tôi hầm, nói là muốn mang đi.”
Ánh mắt anh lại càng u ám hơn: “Mang ra sân sau cho chó ăn.”
Quản gia ngơ ngác, không nói đến chuyện cho chó ăn rất lãng phí, cũng không thể làm trái lời dặn của cô Hạ chứ.
“Còn cần tôi phải nói đến lần thứ hai sao.” Trước giờ Bạch Dạ Kình đều không có tính kiên nhẫn. Anh cau mày lườm quản gia, tín hiệu phóng ra khiến trán của quản gia toát mồ hôi, lập tức nói: “Vâng, tôi đi ngay đây.”
Hạ Tinh Thần đứng ở trước cửa sổ, nhìn đoàn xe của anh khuất khỏi tầm mắt mới xách đồ đạc đi xuống tầng.
“Cô Hạ, thật sự xin lỗi, canh của cô.” Quản gia cảm thấy rất có lỗi.
“Ở trên tầng tôi đã nghe thấy rồi. Không cần đâu, tôi ra ngoài mua là được.” Hạ Tinh Thần lắc đầu, an ủi quản gia. Quản gia thở dài cúi đầu, nhìn thấy va li trên tay cô, hơi tò mò: “Cô Hạ, cô đây là.”
“Có thể tôi sẽ không quay lại đây một thời gian.”
Quản gia vô cùng ngạc nhiên, thảo nào vừa nãy tâm trạng của ông chủ tệ như vậy.
“Nếu như cậu chủ biết rất lâu cô Hạ không đến, chắc chắn sẽ rất buồn.”
“Tôi sẽ giải thích với thằng bé sau.”
Cô thật sự phải đi tìm nhà, đợi đến khi tìm được nhà, cô sẽ nói chuyện hẳn hoi với Bạch Dạ Kình về chuyện của đứa bé, thực hiện cuộc tranh giành cuối cùng. Mặc dù cô biết cô nhất định không có lợi thế.
Khi cô quay trở lại bệnh viện, Hứa Nham vẫn đang trong phòng phẫu thuật chưa ra. Cô để va li trong phòng bệnh rồi yên lặng chờ đợi bên ngoài với ba mẹ của Hứa Nham.
Hạ Tinh Thần, nếu như cô muốn đi thì cút luôn đi, đừng quay lại nữa.
Cái nhà này ngoài Hạ Đại Bạch ra, không ai cần cô cả.
Những lời của Bạch Dạ Kình đang quanh quẩn trong đầu cô, khiến trái tim lẫn đầu của cô đều đau nhức. Ánh mắt của cô cụp xuống, ảm đạm và trống rỗng.
“Tinh Thần, Tinh Thần.”
Bên cạnh, mẹ Hứa đã gọi cô hai câu, cô mới định thần lại. Hả một tiếng, ba mẹ Hứa đứng dậy nói: “Ra rồi.”
Thì ra cuộc phẫu thuật của Hứa Nham đã kết thúc. Bác sĩ từ bên trong bước ra, cả người nhẹ nhõm, tháo khẩu trang xuống nói với ba mẹ Hứa: “Cuộc phẫu thuật rất thuận lợi, sau này chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng bệnh trên giường, dựa vào thể chất cơ thể của anh Hứa chắc chắn có thể hồi phục rất nhanh.”
“May quá, may quá.” Mẹ Hứa chắp hai ta lại thi lễ.
“Cảm ơn bác sĩ, vất vả rồi.” Ba Hứa lại bắt tay bác sĩ, nói cảm ơn.
Hạ Tinh Thần đứng cách đó mấy mét cũng thở phào. Xác nhận Hứa Nham không sao, trong lòng cô mới yên tâm.
Trì Vị Ương tan làm về nhà đã là hơn chín giờ. Cô ấy đang lấy chìa khóa mở cửa, bởi vì tiếng chùm chìa khóa, đèn trên đầu chợt sáng lên, cô ấy nhìn thấy người ngồi trước cửa, sợ giật nảy mình.
“Tinh Thần, cậu muốn dọa tớ chết khiếp à.”
Hạ Tinh Thần đứng dậy, phủi bụi trên người: “Cậu còn không về mau, tớ sẽ chết cóng mất.”