Xem ra Bạch Dạ Kình có phiền phức rồi.
Chẳng qua, có chuyện phiền phức hay không thì liên quan gì đến cô, dù sao cũng là anh bảo cô vào ở phủ Tổng thống, cô cũng không kiêng dè Tống Duy Nhất.
Đối với Bạch Dạ Kình, trong lòng cô có một loại hờn giận không giải thích được, nên sinh ra chút ưu tư vò đã mẻ lại sứt, cô cũng không sợ Hạ Tinh Không vạch trần mình trước mặt Tống Duy Nhất.
“Tôi biết cô ấy ở chỗ nào, chẳng phải là phủ Tổng thống sao?” Tống Duy Nhất liếc mắt nhìn Hạ Tinh Thần.
Hạ Tinh Không ngạc nhiên đến cằm sắp rớt xuống: “Cô biết!”
“Tôi đã thấy cô ấy ở phủ Tổng thống.” Tống Duy Nhất lơ đễnh.
Hạ Tinh Không liếc nhìn Tống Duy Nhất, cô ta biết mối quan hệ giữa Hạ Tinh Thần và Tổng thống mà còn bình tĩnh như vậy, chuyện này thật sự không phải là tính tình trước kia của cô ta.
“Chiếc áo này đẹp lắm, cho tôi xem thử.” Tống Duy Nhất hoàn toàn không biết hiện tại Hạ Tinh Không có suy nghĩ gì, ngược lại thì lực chú ý thoáng cái bị chiếc áo sơ mi trong tay cô câu đi mất.
Cô ta cẩn thận đánh giá: “Dù sao quà tặng tôi đặt làm trong hôm nay cũng không thể đến được, chi bằng mua một chiếc áo sơ mi tặng cho anh ấy trước đã. Hạ Tinh Không, cô cảm thấy cái áo này thế nào?”
“Đẹp đấy, rất thích hợp để tặng bạn trai cô, nhưng chị tôi vừa ý cái áo này trước mà.”
“Cô ấy vừa ý thì đã sao, cô ấy mua nổi à?” Tống Duy Nhất chế nhạo, Hạ Tinh Thần còn chưa lên tiếng, cô ta lập tức quay đầu lại nói với nhân viên phục vụ: “Tiệm của các người có bao nhiêu chiếc áo này, tôi mua hết. Để lại chiếc này, còn tất cả những chiếc khác cầm đi tiêu hủy hết.”
“…” Giọng điệu thật là lớn.
Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy buồn cười.
“Chiếc áo này là bản giới hạn, trong tiệm chúng tôi thật sự chỉ còn lại một chiếc này thôi.” Nhân viên phục vụ giải thích.
Hạ Tinh Thần vốn đã không muốn mua, nhưng cô lại lập tức trực tiếp đưa thẻ cho đối phương: “Phiền cô tính tiền giúp tôi, tôi mua chiếc áo này.”
“Vâng, thưa cô.” Nhân viên phục vụ chỉ để ý nhận thẻ, đối với cô ta thì trong hai người ai muốn mua cũng không có khác biệt gì.
“Hạ Tinh Thần, cô có ý gì?” Sắc mặt của Tống Duy Nhất trầm xuống.
Cô nhàn nhạt đáp lại: “Tôi mua nổi, cũng rất thích nên mua thôi. Chính là ý như thế.”
“Tôi không cho phép cô bán cho cô ấy.” Tống Duy Nhất dùng mắt lạnh lẽo nhìn nhân viên phục vụ, hơi có chút ngang ngược và tự đại của cô chủ nhà giàu: “Tôi ra giá gấp mười lần, đưa chiếc áo này cho tôi.”
Đối phương bối rối: “Xin lỗi cô. Tiệm chúng tôi quy định không thể tự tiện nhận tiền thừa của khách hàng. Giá của chiếc áo này là bao nhiêu, chúng tôi cũng chỉ có thể thu bấy nhiêu.”
“Chị, theo em thì chị cũng không cần phải cố chấp với chiếc áo này. Chiếc áo này vốn là xứng đôi với Duy Nhất. Chị miễn cưỡng mua, e là không biết tự lượng sức mình, gây ra trò cười gì thì mất mặt đấy.”
Lời nói của Hạ Tinh Không có ý sâu xa, không phải là Hạ Tinh Thần nghe không hiểu. Cô lạnh lùng liếc nhìn dò xét cô ta: “Tôi có làm trò cười hay không còn chưa chắc, chẳng qua tôi thấy bây giờ cô đã là một trò cười rồi. Công việc vất vả lắm mới khôi phục được, lại chê quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi à?”
“…” Lời này là lời uy hiếp trắng trợn, Hạ Tinh Không giận đến mặt mũi trắng bệch.
Tống Duy Nhất nghe không hiểu chị em hai người bọn họ đang chơi trò bí hiểm gì, chỉ là không có kiên nhẫn thúc dục nhân viên phục vụ: “Còn thất thần ở chỗ này làm gì hả, gói chiếc áo này lại cho tôi.”
“Nhưng đây là.” Nhân viên phục vụ nhìn Tống Duy Nhất rồi lại nhìn Hạ Tinh Thần.
Hạ Tinh Không nén giận rồi nói: “Duy Nhất, tôi thấy cô cũng đừng cướp đoạt đồ yêu thích của người khác nữa, chiếc áo này của chị tôi, xem ra cũng là mua tặng cho bạn trai chị ấy.”
“Cô ấy mua tặng cho bạn trai thì có liên quan gì đến tôi. Hôm nay tôi chắc chắn phải có được chiếc áo này.”
“Xin lỗi, tôi không hề có ý định nhường cho cô.” Hiếm thấy khi nào Hạ Tinh Thần cố chấp như vậy. Nếu như đổi lại ngày thường, đổi lại thành một người có thể dễ nói chuyện, cô nhường chiếc áo này cũng không sao.
“Duy Nhất, cô biết bạn trai chị ấy là ai không, mua chiếc áo này cho người nào không?” Hạ Tinh Không lại nhẹ nhàng thốt lên một câu, ánh mắt không có ý tốt gì dừng ở trên người Hạ Tinh Thần.
Hạ Tinh Thần vò đã mẻ lại sứt từ sớm, mặc kệ cô ta nói, vì vậy trong lòng không cảm thấy hồi hộp chút nào.
“Chị ấy mua chiếc áo này cho…”
“Mua cho tôi." Lời của Hạ Tinh Không còn chưa nói xong, đột nhiên một giọng nam không thể nào quen thuộc hơn xen vào.
Cô ta chợt giật mình, thoáng cái hô hấp lập tức nặng nề hơn rất nhiều.
Bên này, Hạ Tinh Thần thuận theo tiếng nói nhìn sang, chỉ thấy Hứa Nham bước tới.
Tống Duy Nhất quan sát anh ta: “Tối hôm qua chúng tôi gặp qua anh, anh là phiên dịch viên bên cạnh Dạ Kình.”
“Chào cô Tống, không ngờ sẽ gặp lại cô ở đây." Hứa Nham khẽ gật đầu, ưu nhã chào hỏi. Ánh mắt lướt qua gương mặt trắng xanh đan xen của Hạ Tinh Không, rồi sau đó rơi lên trên người Hạ Tinh Thần, ánh mắt sâu thẳm rồi mới khôi phục lại nhìn về phía chiếc áo sơ mi trên tay Tống Duy Nhất: “Tinh Thần muốn chọn chiếc áo này cho tôi.”
“Thì ra cô ấy muốn tặng cho anh. Các người…” Ngón tay của Tống Duy Nhất khoa tay múa chân giữa hai người anh ta và Hạ Tinh Thần: “Anh là bạn trai cô ấy.”
“Không phải.” Giọng nói bén nhọn của Hạ Tinh Không vượt lên trả lời trước, cảm xúc có hơi kích động: “Hứa Nham không phải là bạn trai chị ấy, anh ta là vị hôn phu của tôi.”
Tống Duy Nhất kinh hãi, liếc mắt nhìn ba người, chỉ cảm thấy buồn cười: “Xem ra là cuộc tình tay ba phức tạp. Như vậy đi, nếu như cô ấy chọn chiếc áo này tặng cho anh, hiện tại anh lại đang ở đây, thế thì tôi cũng không tranh giành với cô ấy nữa.”
Sau khi Tống Duy Nhất biết Hạ Tinh Thần có bạn trai, lại nhìn cô lần nữa, đã cảm thấy cô thuận mắt hơn rất nhiều. Cô ta nói với nhân viên phục vụ: “Gói quần áo lại cho cô Hạ đi, tôi không cần nữa.”
“Vâng.”
Từ đầu tới cuối Hạ Tinh Thần không nói thêm gì nữa, Hứa Nham nhận lấy áo mà nhân viên phục vụ đưa tới, nắm tay cô đi ra khỏi cửa hàng ngay trước mặt Hạ Tinh Không.
Ánh mắt ai oán của Hạ Tinh Không nhìn chằm chằm bọn họ đến nỗi như là muốn chọc trên người bọn họ ra một cái lỗ vậy.
Nước mắt bỗng dưng lộp bộp rơi xuống, giây phút nhìn bọn họ biến mất, cô ta chỉ cảm thấy trái tim bị người khác đào rỗng trong nháy mắt.
Cô ta yêu người đàn ông này, ngóng trông người đàn ông này đã bao nhiêu năm, rõ ràng đã có thể chạm đến, nhưng tại sao cô ta vừa về nước, trở lại trong thế giới có Hạ Tinh Thần, tất cả lập tức đều hóa thành bọt nước.
“Đừng khóc, có gì đáng để khóc chứ. Tôi thấy hai người bọn họ khá xứng đôi đấy chứ.” Tống Duy Nhất đưa khăn tay cho Hạ Tinh Không, tất nhiên là cô ta chỉ mong sao Hạ Tinh Thần và Hứa Nham yêu nhau.
Không biết tại sao, khi lần đầu tiên cô ta gặp Hạ Tinh Thần, trong lòng cô ta lập tức tràn đầy cảnh giác đối với cô.
“Cô hoàn toàn không hiểu.” Hạ Tinh Không còn ngây ngốc nhìn về phía bọn họ biến mất.
“Tôi không hiểu cuộc tình tay ba của các người phức tạp như vậy. Chẳng qua, tôi biết được một điểm, đó chính là người đàn ông của tôi phải yêu tôi và cũng sẽ chỉ yêu tôi.” Tống Duy Nhất tự tin hất cằm nhướng mày, nghĩ đến người đàn ông kiêu căng cao quý kia, trên mặt cô ta tràn ngập ngọt ngào, trong lòng lại càng tràn đầy sự sùng bái: “Người đàn ông mà tôi vừa ý chắc chắn là người tốt nhất, yêu tôi nhất trên đời.”